Sáng sớm, thời tiết oi bức, màn trắng khẽ lay động trong gió, lộ ra một cổ tay trắng ngần. Đàm Khê Nguyệt vươn tay sờ lên ly nước trên bàn, mắt vẫn nhắm nghiền, ngồi dậy và uống cạn ly nước trong một hơi. Cảm giác khó chịu trong người dường như dịu đi chút ít. Đêm qua, một con muỗi từ đâu chui vào màn, cứ vo ve bên tai khiến cô trằn trọc mãi. Mãi đến khi bắt được nó, cô mới yên giấc. Nhưng vừa chợp mắt được một lúc, tiếng ồn từ phòng bên lại vang lên, đè nặng lên tâm trí. Đàm Khê Nguyệt đắp chăn kín đầu, cố gắng chìm vào giấc ngủ trong mơ màng. 5 giờ sáng, trời đã sáng rõ. Tiếng xe máy nổ giòn trong sân, có lẽ là anh trai cô đang chuẩn bị đi làm. Một lát sau, tiếng chặt củi vang lên đều đặn, từng nhát dao mạnh mẽ như thể người cầm dao đang trút hết bực bội vào công việc. Đàm Khê Nguyệt nhìn lên trần nhà, đờ đẫn một lúc, rồi lau vội giọt nước mắt lăn trên khóe mắt, mặc quần áo và rời khỏi giường. Cô ra sân, nhóm bếp, đặt nồi lên bếp và chờ nước sôi. Trong lúc chờ, cô rửa mặt, rồi ra vườn hái rau, chuẩn bị xào đậu que và làm món rau trộn. Cố Tuệ Anh, mẹ cô, đang ở vườn rau cho gà ăn. Đàm Khê Nguyệt đi qua, gọi một tiếng “Mẹ”, nhưng bà chẳng thèm đáp lại, chỉ tập trung vào việc vãi thức ăn cho gà. Kể từ khi Đàm Khê Nguyệt ly hôn và trở về nhà mẹ đẻ, Cố Tuệ Anh đã coi cô như không khí. Bà thậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840074/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.