Đàm Khê Nguyệt nằm trên giường trong tình trạng hỗn loạn, chiếc váy hai dây nhàu nhĩ không ra hình thù. Cô định kéo chăn để che người nhưng chăn bị đè dưới thân họ, không thể nào kéo nổi. Lục Tranh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt tối sầm, ánh mắt trầm xuống. Đàm Khê Nguyệt co rúm người dưới ánh mắt của anh, nhưng không cam tâm yếu thế nên nhìn lại. Chẳng lẽ chỉ có anh được nói cô nhỏ con mà cô không được nói về anh sao? Cô hít một hơi, nằm lại gối, cố tỏ ra thật bình tĩnh. Rồi với giọng điệu chọc tức, cô chậm rãi lên tiếng: “Sao lại hung dữ thế? Em chỉ nói sự thật thôi, anh đừng có thẹn quá hoá giận chứ, anh keo kiệt quá đi…” Chưa kịp nói hết câu, tay cô đã bị Lục Tranh nắm lấy kéo xuống. Đàm Khê Nguyệt lập tức hiểu ý định của anh, cô cố rút tay về. Hai người giằng co trong im lặng, cuối cùng cô không thắng nổi sức anh. Bàn tay rơi xuống khiến toàn thân cô run rẩy, cô cắn môi để không phát ra tiếng. Anh giữ tay cô, cho phép cô cử động nhưng không thể thoát ra. Đàm Khê Nguyệt run đến cả răng, vẫn cố cứng đầu: “Có gì hay mà sờ chứ, sờ nữa cũng đâu to hơn được.” Lục Tranh cười lạnh, cô biết được cái gì chứ, ngay cả tên Lâm kia chỉ cần đá một cái là ngã lăn quay như ma yếu đuối, thật không đáng để anh so sánh. Đàm Khê Nguyệt bị nụ cười đầy ẩn ý của anh chọc tức, không chạy thoát được thì đành chấp nhận. Cô nắm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840080/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.