Thời tiết cuối thu thật khó đoán, sáng thì âm u, trưa thì nắng gắt, đến chiều mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng muối vẫn còn treo lơ lửng giữa sườn núi. Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa rào, làm tất cả mọi người bất ngờ không kịp trở tay. Đàm Khê Nguyệt đóng cửa sổ văn phòng lại, đứng trước cửa sổ nhìn mưa rơi, lòng có chút hoang mang. Trong sân còn phơi quần áo, còn có… những chiếc đèn lồng và hoa, không biết anh lấy ở đâu ra, giờ mưa to thế này chắc ướt hết cả rồi. Cô rất thích hoa. Hồi nhỏ theo bố mẹ xuống đồng, khắp đồi núi đều là hoa dại. Bố thường lén hái một bó hoa thật to khi mẹ không để ý, rồi lại bưng đến trước mặt cô. Mẹ miệng thì mắng bố không đứng đắn nhưng ánh mắt cười còn đẹp hơn cả những bông hoa trong tay. Từ khi bố mất, cô rất hiếm khi thấy lại nụ cười ấy trong mắt mẹ. Đàm Khê Nguyệt nghĩ đến bà Cố Tuệ Anh, lòng lại se thắt. Bà thường hay tranh thủ lúc chiều mát để ra vườn, hôm nay chỉ mong bà đừng đi. Đàm Khê Nguyệt liếc nhìn đồng hồ trên tường, định tan làm sẽ về nhà xem sao. Hôm nay bà Cố Tuệ Anh không ra vườn mà cùng Thẩm Nhã Bình lên trấn từ sáng sớm để bày quầy bán quần áo ở con phố đông đúc. Hồi trước khi anh trai Đàm Khê Xuyên còn chạy xe đường dài, để tiết kiệm tiền công nhân, thường là Thẩm Nhã Bình đi theo. Sau này anh trai vào công ty vận tải, công việc ổn định hơn, phần lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840094/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.