🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Tranh nắm chặt cánh tay Đàm Khê Nguyệt, kéo cô lại gần hơn. Cổ tay cô tê rần, một tiếng rên nhẹ thoát ra từ môi, nỗi đau chỉ một phần nhưng cô lại rên lên gấp mười. “Đau quá…” Cô cắn môi, đôi mắt đen láy ngấn lệ như thể đau đến tột cùng. Lục Tranh nới lỏng tay, giật điếu thuốc trên tay cô ném lên bàn. Ngón cái anh nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cô. Mặt anh lạnh tanh nhưng ánh mắt lại tập trung, mi mắt cụp xuống, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào cổ tay cô. Đàm Khê Nguyệt đưa tay còn lại lên, chạm nhẹ vào hàng mi dài của anh. Lục Tranh liếc nhìn cô với vẻ lạnh nhạt, môi mỏng mấp máy thốt ra ba chữ. Đàm Khê Nguyệt cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em không biết đọc khẩu hình, không hiểu anh đang nói gì.” Lục Tranh nâng mặt cô lên, dùng đôi môi đỏ au của cô làm bảng đen, từng chữ rõ ràng: “Đồ lừa đảo” Tai Đàm Khê Nguyệt nóng bừng, không biết là vì những động chạm ngứa ngáy trên môi từ anh, hay vì màn kịch giả đau của cô đã bị anh vạch trần ngay lập tức. Tay Lục Tranh vẫn không rời đi, lúc nhẹ lúc mạnh v**t v* đôi môi cô. Đàm Khê Nguyệt cảm thấy môi mình như đang bốc cháy. Cô ấn tay anh xuống, định đẩy ra nhưng rồi lại nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng di chuyển trên môi mình để viết hai chữ “Xin lỗi”. Cô đã nói sai, nên xin lỗi. Lục Tranh nhìn chằm chằm vào môi cô,yết hầu lăn lộn. Ngay khi cô vừa viết xong nét cuối cùng, anh nắm lấy cằm cô, cúi người áp sát. Đàm Khê Nguyệt tựa vai anh, hơi ngửa đầu ra sau, nhìn vào mắt anh hỏi: “Anh còn giận em không?” Lục Tranh im lặng nhìn cô. Giọng Đàm Khê Nguyệt càng nhỏ hơn: “Nếu còn giận thì không được hôn em đâu, mà hôn em cũng đâu giải quyết được việc anh đang giận.” Khóe môi Lục Tranh khẽ cong lên, như muốn cười mà không cười. Đàm Khê Nguyệt mắt lóe sáng, vẫn đối diện thẳng thắn với ánh mắt anh, lẩm bẩm: “Tối qua em muốn hôn anh, anh cũng đâu cho em hôn đâu.” Lục Tranh sững người một chút, đồng tử đen láy dần dần ánh lên nụ cười. Anh đưa môi về phía cô, bây giờ anh cho cô hôn. Đàm Khê Nguyệt thẹn quá hóa giận, kiễng chân bịt mắt anh lại, che cả nụ cười của anh, nhưng khi cô vươn người lên, hơi thở hai người đã gần như hòa làm một. Chỉ cần động đậy một chút thôi là môi sẽ chạm vào nhau. Hàng mi anh khẽ quét lên lòng bàn tay cô, như có người đang v**t v* tâm hồn cô. Đàm Khê Nguyệt đưa tay cào nhẹ sống mũi cao thẳng của anh, rồi lại ấn nhẹ lên khóe môi mỏng. Ban ngày khi anh lái xe qua cô, ánh mắt lướt thẳng qua trước mặt cô, khóe môi thành một đường thẳng lạnh lùng và nhạt nhẽo, như thể cô và anh là những người xa lạ. Cô thực sự không thích cảm giác khó chịu trong lòng vào khoảnh khắc đó. Đàm Khê Nguyệt từ từ hạ chân xuống, tay kia cũng rời khỏi mắt anh. Lục Tranh nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi. Đàm Khê Nguyệt nhìn vào vai anh, khẽ nói: “Em muốn đi tắm, hôm nay chạy nhảy cả ngày ngoài kia, không biết đổ bao nhiêu mồ hôi, giờ người dính dính khó chịu quá.” Lục Tranh dùng ngón tay gõ nhẹ lên môi cô ba cái, “Đồ lừa đảo.” Đàm Khê Nguyệt mi mắt run run, vừa định nói gì đó. Lục Tranh không đợi cô mở miệng, túm lấy eo cô, bế ngang người lên, trực tiếp đưa cô vào phòng tắm rồi đóng cửa lại. Dù sao bây giờ cô nói gì ra cũng phần nhiều là lừa dối anh, nên thà không để cô nói còn hơn. Đàm Khê Nguyệt đứng dưới vòi sen, tựa đầu vào tường, ho khan hai tiếng, không dám ho quá đau để cho cái đầu đỏng đảnh của mình yên tĩnh một chút. Nhưng dù tắm nước ấm rất lâu, cô vẫn không thể bình tĩnh được là mấy. Cô lau tóc, mất hồn mở cửa ra rồi lại dừng lại. Tấm bảng đen lại dựng trước cửa. [Tổng kết lần giận dỗi đầu tiên: Nguyên nhân: Có một con mèo họ Đàm nghĩ anh là kẻ lừa đảo Lập trường: Đôi khi anh là khốn nạn thật, nhưng anh không lừa ai, càng không nỡ lừa mèo Suy nghĩ lại 1: Dù nguyên nhân là gì, anh nên là người cúi đầu trước. Ít nhất lúc đó trên xe, anh nên dừng xe lại, xin lỗi mèo Đàm trước Suy nghĩ lại 2: Lần sau khi mèo Đàm muốn hôn anh, dù anh có giận cũng sẽ để em hôn] … Này là cái gì với cái gì chứ… Đàm Khê Nguyệt đi vòng quanh tấm bảng đen hai vòng, định lau đi chữ trên đó. Đang định xoay vòng thứ ba thì cô phát hiện điều gì đó không đúng. Dưới cùng có hai chữ đơn độc một hàng [Còn nữa], sau đó không còn nội dung gì khác. Một người kín đáo như anh, hai chữ này không thể là viết xuống một cách ngẫu nhiên. Anh chắc chắn là cố ý, cố ý dùng hai chữ này để ghẹo cô, muốn cô chủ động đi hỏi anh còn gì nữa. Đàm Khê Nguyệt không muốn mắc bẫy anh, đá văng tấm bảng vào góc tường. Cô tiếp tục lau tóc, nhưng chân lại không nghe lời mà bước về phía cửa sổ. Đèn trong bếp sáng, ngoài mùi cơm còn có mùi thơm ngọt của nước đường táo đỏ bay tới. Cô quét mắt một vòng quanh bếp nhưng không thấy bóng anh. Đèn ngoài sân không bật, hơi tối, cô không nhìn rõ lắm. Đàm Khê Nguyệt mở cửa sổ, cúi người nhìn ra ngoài dò xét, nhưng có vẻ trong sân cũng không có anh. Vậy anh đi đâu rồi? Đàm Khê Nguyệt quá tập trung tìm người đến nỗi khi cô nghe thấy tiếng bước chân thì người đã đến sau lưng cô. Cô cứng người ba giây, rồi với vẻ tự nhiên nhất có thể theo nhận định của mình, thu người vào từ cửa sổ, đứng thẳng người, lấy khăn lau tóc, rồi như vô tình xoay người lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, Đàm Khê Nguyệt định dời mắt đi chỗ khác thì Lục Tranh giữ tay cô lại, viết: [Đang tìm anh à?] Đàm Khê Nguyệt không thừa nhận, giấu tay ra sau lưng: “Em tìm anh làm gì chứ?” Lục Tranh nhìn cô, trong mắt có ý cười. Đàm Khê Nguyệt lúng túng tìm cớ: “Em nghe thấy động tĩnh bên ngoài, muốn xem có phải mèo hoang chạy vào không.” Nụ cười trong mắt Lục Tranh càng sâu. Đàm Khê Nguyệt không thể giả vờ thêm nữa, tránh người anh định bỏ chạy, thực ra là trốn mới đúng. Bước chân lộn xộn, vội vàng giẫm lên chân anh. Cô vội vàng rút chân lại nhưng không giữ được thăng bằng, mắt thấy sắp ngả về phía cửa sổ thì eo bị anh ôm lấy, hai người cùng ngã xuống chiếc sofa bên cạnh. Anh ở dưới, cô ở trên. Sợ đè vào chân anh, trong hoảng loạn cô co đầu gối lên, định tránh chỗ bị thương của anh, kết quả đầu gối lại đỉnh vào chỗ khác. Anh rên lên, giữa hai mày nhíu chặt vì đau đớn rõ ràng. Tuy không thể đồng cảm như thể mình bị đau, nhưng Đàm Khê Nguyệt biết lực đạo vừa rồi của mình không nhẹ, chắc sẽ rất đau. Mặt cô đỏ bừng, cẩn thận định di chuyển đầu gối. Lục Tranh giữ chặt cô lại, trán đã lấm tấm mồ hôi, ra hiệu cho cô đừng nhúc nhích vội. Đàm Khê Nguyệt đâu dám động đậy nữa, cô nhẹ nhàng nằm trên người anh, ngay cả hơi thở cũng thật nhẹ. Không biết bao lâu sau, cô mới cảm thấy cơ bắp căng cứng của anh dần dần thả lỏng. Cô muốn hỏi có thể động đậy được chưa, nhưng lại không mở miệng, như không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này. Gió đêm thổi qua cửa sổ đang mở hé, lay động tấm rèm trắng. Cô gối đầu lên vai anh, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, không khí như được kéo thành những sợi tơ vô hình, mang theo nhiệt độ ấm nóng, quấn quanh thân thể hai người từng vòng, từng vòng. Đàm Khê Nguyệt cảm thấy hơi nóng, nhích người một chút, ánh mắt dừng lại ở tấm bảng đen dựng ở góc tường. Cô đọc lại bản tổng kết của anh từ đầu đến cuối một lần nữa, rồi thu hồi tầm mắt, tựa cằm lên vai anh, ngước nhìn anh. Lục Tranh cũng đang nhìn cô. Hai người dùng ánh mắt giằng co hồi lâu, cuối cùng Đàm Khê Nguyệt không nhịn được nữa, ngồi dậy, nhẹ nhàng véo cổ anh. Anh rõ ràng biết cô muốn hỏi gì, nhưng cứ cố tình úp úp mở mở. Cô cố tỏ ra nghiêm khắc: “Còn gì nữa?” Lục Tranh gối đầu lên cánh tay, tư thế lười biếng, khóe môi vẫn ngậm cười. Đàm Khê Nguyệt hỏi lại: “Viết hay không?” Lục Tranh đảo mắt nhìn tư thế hiện tại của hai người. Đàm Khê Nguyệt theo ánh mắt anh nhìn xuống. Tư thế hiện tại của cô… cũng không khác gì đang cưỡi ngựa… Lục Tranh viết lên cánh tay cô: [Thế này mới gọi là bắt nạt] … Cô có thể khẳng định “bắt nạt” của anh không phải theo nghĩa đen. Anh lại viết từng chữ một, đảm bảo cô hiểu rõ từng chữ: [Chào mừng mèo Đàm đến bắt nạt anh bất cứ lúc nào] Im lặng một lúc lâu, Đàm Khê Nguyệt cong mắt cười với anh. Cô chậm rãi cúi người xuống, mái tóc xõa xuống nhẹ nhàng cọ vào mặt anh, môi cô chập chờn trên môi anh như chạm mà không chạm: “Đôi khi em thật sự muốn bắt nạt anh.” Ánh mắt Lục Tranh trở nên sâu thẳm. Đàm Khê Nguyệt liếc nhìn xuống th*n d*** anh, rồi lại nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ thành khẩn đặc biệt: “Vấn đề là, sau này anh còn để em bắt nạt không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.