Mưa thu mang theo cái lạnh se sắt. Sau một đêm mưa, nhiệt độ giảm xuống nhưng không khí lại tươi mát lạ thường. Ánh nắng dịu nhẹ, không còn cái oi ả của mùa hè, chiếu rọi thành từng tia nhỏ trên những giọt sương đọng trên cỏ, tạo thành màn sa mỏng bảy sắc. Một chú bướm bay lượn qua những bông hoa dại ven đường, lượn quanh cây hồng, đậu trên vai Đàm Khê Nguyệt vài giây rồi lại bay sâu vào cánh đồng đậu phộng. Đàm Khê Nguyệt chậm rãi đạp xe trên con đường quanh co, cố không để ý đến cơn nhức mỏi g*** h** ch*n. Vào buổi sáng như thế này, so với việc ngồi trong xe thì cô thích cảm giác được đạp xe trên đường hơn. Tất nhiên, nếu như lúc ra cửa cô nhớ mang theo áo khoác thì đã tốt rồi. Lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc lẻn qua bếp để tránh mặt người kia, xách xe đạp ra khỏi sân rồi đi luôn, quên mất chiếc áo gió trên giá. Giờ quay lại chắc chắn không kịp, mà còn có thể đụng mặt anh. Tối qua anh cứ trêu đùa cô, không chịu cho cô một cái kết thúc thống khoái, hành hạ cô đến nửa sống nửa chết. Đến cuối cùng còn ép cô phải lăn lộn điên cuồng, đến nỗi cô muốn chửi một câu “đồ khốn” cũng phải thở hổn hển ba hơi mới thốt ra được. Cô lén lút chạy ra cửa, viết ba chữ to “đồ khốn kiếp” lên bảng đen. Đi đến cửa phòng ngủ rồi lại quay lại, thêm vào phía sau “×10”. Giờ đây đứng trong gió thu lạnh buốt này, mỗi lần đạp xe xuống dốc, đùi còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840101/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.