Đàm Khê Nguyệt đã thành công giành lại được cái chăn của mình. Dù chỉ có một cái chăn hơi lạnh nhưng cũng tạm chấp nhận được. Cô cuộn tròn trong chăn như một chiếc bánh chưng, hồi tưởng lại nội dung đã học trong buổi tối. Dần dần, đôi mắt díp lại và cô chìm vào giấc mơ. Trong mơ, cô trở về tuổi thơ. Ngoài trời mưa thu rơi tí tách. Bố không phải ra ngoài làm việc, mẹ cũng không cần xuống đồng. Đàm Khê Nguyệt nằm ngủ trưa mơ màng trên giường, mẹ ngồi bên may áo ấm cho mùa đông. Mỗi khi cô cựa mình, mẹ lại buông kim chỉ, khẽ vỗ về lưng cô và hát ru nhẹ nhàng. Bố nấu cơm ngoài bếp, mùi thơm bay vào tận mũi. Anh trai chơi đùa ngoài sân, cười vang cả nhà. Mẹ mở cửa sổ dọa anh nhỏ tiếng, anh cười nhỏ đi nhưng chẳng mấy chốc lại cười to. Nghe tiếng cười của anh, Đàm Khê Nguyệt cũng mỉm cười trong giấc ngủ ngọt ngào. Bỗng nhiên gió mưa nổi lên dữ dội, mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn lại một mình cô. Đàm Khê Nguyệt bị nhốt trong sương mù dày đặc, tiếng gió gào thét hòa với tiếng thú dữ đuổi sát phía sau. Cô chạy tán loạn, không tìm được lối thoát. Cô định gọi bố, nhưng vừa định mở miệng thì nhớ ra bố đã không còn trên đời này nữa. Đàm Khê Nguyệt muốn gọi mẹ nhưng không thể – bố đã mất, cô phải là người che chở cho mẹ, không thể để mẹ lo lắng vì mình. Cô cũng không thể tìm anh trai – anh đã có gia đình, phải lo cho chị dâu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-cam-o-dau-thon-dong-nhat-nguu-giac-bao/2840103/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.