Hôn kỳ cận kề.
Trọng Hoa bảo ta tự tay viết thiệp mời gửi cho Hành Vân.
Hắn đặt tờ hỷ thiệp ngay ngắn trước mặt ta, rồi đưa cây bút đã nhúng qua kim thủy:
"Hắn nhất định nhận ra nét chữ của ngươi, chính tay ngươi viết, càng thể hiện thành ý."
Ta sững sờ nhìn hắn thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Các ngươi thật sự là bằng hữu tốt sao?"
Hắn chống cằm, nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: "Tất nhiên, chúng ta là bằng hữu tốt nhất."
"Ha… ha ha." Ta gượng gạo bật cười, rồi ngoan ngoãn cầm bút viết xong, đưa cho hắn.
Hắn cười tươi rạng rỡ, lập tức triệu hồi sứ giả đem thư đi.
"Ba ngày nữa chính là đại hôn của chúng ta, mấy ngày này ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Thành thân rất hao tổn sức lực."
Ta khẽ gật đầu.
Ba ngày sau, trong hôn phòng.
Hoành Minh nhíu chặt mày: "Hành Vân Đế Quân năm đó làm những gì, dưới sự tuyên truyền của phụ thân ngươi và Võ Thần Điện, nay tam giới ai ai cũng biết. Lời bàn tán sôi trào, kẻ cực đoan đã chặn ở Bắc Hoang, chỉ đợi g.i.ế.c hắn để hả giận. Nhưng núi vắng người, Đế Quân Hành Vân đã không rõ tung tích."
Ta sắc mặt vô cảm: "Còn gì nữa?"
Hắn gãi đầu: "Chỉ điều tra được chừng ấy. Chẳng lẽ vẫn chưa đủ? Giang Chiêu, những chuyện này chưa chắc là vô căn cứ, ngươi…"
"Ai da, đau!"
Ta cầm chiếc trâm phượng, ngắm nghía hồi lâu, càng nhìn càng thấy vừa ý, sau đó cẩn thận cài lên mái tóc.
Hỷ bào đỏ rực trên người ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-chat-phac-nang-xau-xi/1180520/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.