Cứ như thế, Khuất Vân bỏ đi.
Như vậy cũng tốt, Du Nhiên nghĩ, một năm thời sinh viên quý giá nhất đã trải qua cùng anh, đây là lúc để đoạn tình cảm đó trở thành hồi ức.
Anh đã chủ động buông tay, không còn yêu cầu cô phải lựa chọn, mà đáp án đó rốt cuộc là gì, ngay cả Du Nhiên cũng không rõ.
Và, cũng không còn quan trọng nữa.
Một chương này của cô và Khuất Vân đã hoàn toàn kết thúc, từ nay về sau, là một chương mới, anh có thể không phải để chính mình chịu uất ức nữa, còn cô cũng có thể không bị vướng bận nữa.
Kết quả như vậy, đối với bọn họ, đều tốt.
Du Nhiên hiểu, bọn họ đều hiểu.
Chỉ là trong lòng… Chỉ là trong lòng…
Lần trốn đi đó, vết khâu của Cổ Thừa Viễn bị rách, may mà đến bệnh viện đúng lúc mới không xảy ra sự cố gì.
Du Nhiên vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc anh ta, trải qua sự kiện lần này, Cổ Thừa Viễn biến thành một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, Du Nhiên thật sự không thể rời khỏi anh ta nửa bước.
Nhưng trong lúc bận rộn, Du Nhiên cũng không còn thời gian rảnh rỗi để nhớ về một số việc, nhớ tới một số người nữa.
Về chuyện cái nhẫn, Du Nhiên không biết phải nói thế nào, vì vậy cô chọn cách im lặng.
Mấy tuần sau, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng được xuất viện, dưới sự chăm sóc hết lòng của Du Nhiên và tác dụng của canh bồi bổ của Bạch Linh, dường như anh ta còn béo hơn một chút.
Như vậy mới hợp với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-giang-vien-cam-thu-cua-toi/76093/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.