🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tắm rửa xong, nằm xuống giường, Giang Trì Phong ngước nhìn chiếc đèn trên trần, có chút thất thần.

 

Chiếc đèn trong phòng ngủ này giống hệt chiếc đèn trong phòng cậu ở Y Sơn Quan Lan, là một đóa mẫu đơn. Hồi đó cậu nhờ người thiết kế riêng kiểu đèn này, Giang Hạc Niên còn cười cậu, nói chưa từng thấy người đàn ông nào lại thích hoa đến vậy.

 

Thực ra Ngụy Văn Hành cũng không thể nói là đặc biệt thích hoa, nhưng anh yêu ai yêu cả đường đi lối về, liền lắp đèn hoa trong phòng ngủ cho cậu. Ngoài chậu Dương Phi Xuất Dục mang từ Y Sơn Quan Lan qua, ban công còn có thêm mấy chậu mẫu đơn nữa.

 

Ngày nào Ngụy Văn Hành cũng tỉ mẩn chăm sóc, nói rằng chờ đến tháng Tư, tháng Năm sang năm, hoa sẽ nở rộ.

 

Lúc đầu óc lơ đãng, suy nghĩ thường chẳng có logic, một ý niệm khác lại len lỏi vào tâm trí Giang Trì Phong—hôm nay là tròn một năm cậu quen biết Ngụy Văn Hành.

 

Nhớ lại những chuyện bạn bè nhắc đến trên bàn ăn tối nay, trong đầu cậu cũng như đang chiếu lại thước phim về từng khoảnh khắc sau khi quen anh. Những điều nhỏ nhặt ấy, hồi tưởng lại vẫn thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc ấm áp.

 

Rất lạ là từ khi ở bên nhau, cậu và Ngụy Văn Hành hầu như chưa từng cãi nhau. Giận dỗi thì có, nhưng mỗi lần cậu nổi cáu, Ngụy Văn Hành đều phát hiện ra ngay lập tức, rồi chẳng khác nào dùng phép thuật, chỉ cần mấy câu nói, một cái ôm, một nụ hôn, liền dỗ cậu nguôi ngoai.

 

Giang Trì Phong nhớ lại có lần Ngụy Văn Hành từng nói, cảm ơn cậu vì đã kéo anh tiến về phía trước.

 

Nhưng thực ra, chính anh cũng đang kéo cậu bước tiếp. Những chuyện cậu không rành về xã giao, những vấn đề nan giải trong công việc mà cậu không biết cách xử lý, đều do Ngụy Văn Hành dùng kinh nghiệm tích lũy suốt bao năm trưởng thành của anh để chỉ dẫn cậu.

 

Tình yêu chưa bao giờ là sự ganh đua giữa hai người xem ai xuất sắc hơn, thành công hơn thì nắm nhiều quyền chủ động hơn. Họ là bạn đời của nhau, tình yêu của họ cùng chung một nhịp điệu, dù trong cuộc sống hay công việc, họ vẫn luôn sát cánh bên nhau.

 

Giang Trì Phong lại nhớ đến lúc tiễn Phương Hưu ra khỏi phòng tiệc khi nãy.

 

Phương Hưu coi như là người bạn lâu năm luôn ở bên cạnh Ngụy Văn Hành. Cậu thường gặp anh ta mỗi khi đến Phong Hành, nhưng thực ra hai người cũng chẳng nói chuyện nhiều.

 

Hôm nay Phương Hưu uống hơi nhiều, cũng trở nên lắm lời hơn. Trước khi đi, anh ta nắm tay cậu, lặp đi lặp lại mấy câu: "Văn Hành những năm qua không dễ dàng gì."

 

"Hai người nhất định phải... ở bên nhau thật tốt, nhất địnhem, nhất định phải bạc đầu giai lão."

 

"Bên nhau lâu dài, ân ái hạnh phúc..."

 

Nói đến cuối lại buột miệng thêm câu "sớm sinh quý tử", làm cho chút cảm động trong lòng Giang Trì Phong bị xóa sạch, rồi Phương Hưu bị vợ mình bịt miệng, kéo đi mất.

 

Còn có cả dáng vẻ ghen tuông của Ngụy Văn Hành khi thấy cậu đỡ Thẩm Lệ.

 

Nghĩ đến đây, Giang Trì Phong không nhịn được mà bật cười.

 

Ngụy Văn Hành vừa tắm xong bước ra, thấy cậu cười, cũng bị ảnh hưởng mà khẽ cong môi.

 

Giang Trì Phong ngồi dậy, hỏi anh: "Anh cười gì thế?"

 

Ngụy Văn Hành đi qua ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Thế còn em, em đang cười gì?"

 

"Nghĩ đến ai đó vừa nãy ghen." Giang Trì Phong chớp chớp mắt. "Thấy buồn cười quá."

 

Còn thấy đáng yêu nữa.

 

Một người đàn ông trưởng thành mà ghen tuông thì hệt như một chàng trai trẻ chưa từng yêu đương. Không biết phải biểu đạt thế nào, chỉ muốn kéo người yêu về phía mình, nhưng lại bị bảo không được động vào, trong lòng thì chỉ muốn ôm lấy cậu, nhưng cơ thể như bị trói chặt, chỉ có thể trân trân nhìn cậu, chỉ có thể dùng ánh mắt để thể hiện sự bất mãn của mình.

 

Đôi mắt ấy như đang nói: Đừng chạm vào cậu ấy.

 

Chạm vào anh đây này.

 

Giang Trì Phong nghĩ, chắc đây chính là thứ mà dân mạng hay nói—sự đối lập đáng yêu.

 

Ngụy Văn Hành không nói gì.

 

Giang Trì Phong ngồi dịch ra mép giường, sát lại gần anh: "Em với Tinh Dã bọn họ cũng chơi rất thân, sao anh không ghen với họ mà cứ ghen với Thẩm Lệ thôi?"

 

"Không giống nhau."

 

"Có gì không giống?" Giang Trì Phong truy hỏi.

 

Ngụy Văn Hành nhìn cậu: "Ngay lần đầu gặp mặt, anh đã biết cậu ta và anh là cùng một kiểu người."

 

"Tiêu Dao cũng thích con trai mà." Giang Trì Phong bật cười, "Có thấy anh ghen với Tiêu Dao đâu."

 

"Bên cạnh Tiêu Dao có rất nhiều bạn bè." Giọng Ngụy Văn Hành trầm thấp. "Còn Thẩm Lệ thì hình như chỉ có em."

 

Dù là bạn bè, nhưng mức độ thân thiết cũng khác nhau. Giang Trì Phong và Tiêu Dao có quan hệ rất tốt, nhưng phần lớn là do mối quan hệ giữa cha mẹ hai bên cũng thân thiết, cộng thêm tình cảm bọn họ bồi đắp từ nhỏ đến lớn.

 

Vòng bạn bè của Tiêu Dao rất rộng, mọi người trong nhóm đều gắn bó với nhau.

 

Còn bên cạnh Thẩm Lệ thì toàn là những mối quan hệ xã giao, dù có quen biết Trần Tinh Dã bọn họ, nhưng cũng chẳng thể gọi là bạn bè.

 

Cho nên Thẩm Lệ đối với Giang Trì Phong là khác biệt, là đặc biệt. Những sự đặc biệt ấy, cùng những động chạm thân mật quá mức kia, anh đều không thích.

 

"Ai nói chỉ có mình em." Giang Trì Phong bật cười. "Bạn bè cậu ấy không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có em."

 

Ngụy Văn Hành vẫn kiên trì: "Nhưng cậu ta giống anh."

 

Giang Trì Phong ngẫm nghĩ một chút rồi mới hiểu ra: "Anh tưởng cậu ấy là 1 à?"

 

Cậu chợt bật cười, cười rất lâu, cuối cùng mới nói: "Cậu ấy từng nói với em rồi, cậu ấy không phải."

 

Ngụy Văn Hành nhíu mày: "Sao hai người còn nói về chuyện này?"

 

"Vì sao lại không thể nói?" Giang Trì Phong rướn người qua hôn anh, "Anh ghen cũng dữ quá rồi đấy."

 

Ngụy Văn Hành ôm cậu vào lòng, mãi lâu sau mới buông ra: "Không nói về cậu ta nữa."

 

Tối nay còn chuyện quan trọng hơn, anh không muốn cứ mãi xoay quanh Thẩm Lệ.

 

Ngụy Văn Hành nói: "Anh có quà tặng em."

 

Nghe hai chữ "quà tặng", Giang Trì Phong lập tức gạt bỏ chuyện của Tần Lệ sang một bên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh: "Quà gì?"

 

Ngụy Văn Hành lấy ra hai chiếc hộp đen từ ngăn kéo tủ đầu giường. Giang Trì Phong nhìn thấy logo trên hộp thì sững lại—là thương hiệu đồng hồ cao cấp mà cậu thích nhất.

 

Ánh mắt cậu dán chặt vào từng cử động của Ngụy Văn Hành, theo dõi anh mở nắp hộp.

 

Lộ ra dưới ánh đèn là một mặt đồng hồ màu vàng hồng ấm áp rực rỡ, kết hợp cùng lớp tráng men màu nâu sáng lửa, chỉ riêng bảng màu này thôi cũng đủ như một chiếc móc câu chặt lấy ánh nhìn của cậu.

 

Trên mặt đồng hồ là một bông mẫu đơn đang nở rộ, được chạm khắc bằng kỹ thuật tráng men khảm chỉ vàng.

 

Khi Ngụy Văn Hành nhấc chiếc đồng hồ lên, Giang Trì Phong mới phát hiện, không chỉ vỏ đồng hồ và núm vặn được chạm khắc hoa văn tinh xảo, mà ngay cả thanh trượt, kim giờ, kim phút và khóa gập cũng được điêu khắc họa tiết dây leo tỉ mỉ. Dây đeo làm từ da cá sấu vân vảy màu hạt dẻ, khi kết hợp cùng tổng thể càng toát lên vẻ cổ điển thanh nhã.

 

Lịch vạn niên, tourbillon, giờ thiên văn, tinh tượng bán cầu Bắc, hiển thị tuần trăng... Những chức năng phức tạp này cùng với vẻ ngoài tinh xảo của nó đều khẳng định giá trị xa xỉ của món quà.

 

Giang Trì Phong nhìn về phía Ngụy Văn Hành, cảm thấy đầu óc trống rỗng, cổ họng cũng như bị thứ gì chặn lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.

 

"Ban đầu anh định mua nhẫn." Ngụy Văn Hành nắm lấy tay cậu, cúi đầu đeo đồng hồ cho cậu, "Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, em cũng không thể đeo được."

 

Thái độ của gia đình Giang Trì Phong vẫn chưa rõ ràng, hơn nữa, trách nhiệm của Phồn Ninh đè nặng trên vai cậu, mà nhẫn lại là vật mang ý nghĩa quá đặc biệt—cậu không thể tùy tiện đeo.

 

Ngụy Văn Hành nói rất nghiêm túc, giống như đang hứa hẹn: "Sau này sẽ mua."

 

"Chiếc đồng hồ này..." Anh mỉm cười nhìn Giang Trì Phong, "Giống như hôm đó em nói, chúng ta trao đổi đồng hồ, cũng giống như trao đổi nhẫn vậy."

 

So với nhẫn, nó mang ý nghĩa đặc biệt hơn—là sự đồng điệu chỉ thuộc về riêng họ. Chỉ cần cậu chủ nhỏ đeo chiếc đồng hồ này, mỗi lần xem giờ, cậu đều sẽ nhớ đến anh.

 

Giang Trì Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, rồi lấy chiếc còn lại ra khỏi hộp.

 

Kiểu dáng giống hệt nhau, chỉ có điều dây đeo của nó rộng hơn một chút.

 

Cậu chăm chú giúp Ngụy Văn Hành đeo vào: "Ngụy Văn Hành, đôi khi em cảm thấy anh như thể bị dị ứng với sự lãng mạn vậy."

 

Tặng hoa là ở nhà, tỏ tình cũng ở nhà, ngay cả khi tặng cậu chiếc đồng hồ mang ý nghĩa quan trọng như thế này, vẫn là ở nhà.

 

Trước khi tặng quà còn phải tranh luận với cậu nửa ngày về tình địch tưởng tượng.

 

Ai lại như thế bao giờ chứ?

 

Nhưng Ngụy Văn Hành không lãng mạn sao?

 

Lãng mạn chứ.

 

Chỉ là sự lãng mạn của anh không nằm ở địa điểm, mà ở những điều anh làm, những lời hứa anh trao.

 

Giang Trì Phong cài chặt khóa đồng hồ, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mạch đập của anh: "Giờ thì, anh có thể hôn chú rể của anh rồi đấy."

 

Trong nhịp tim dồn dập như trống trận, cậu nắm lấy cổ áo Ngụy Văn Hành, kéo anh vào một nụ hôn.

 

Cậu quỳ trên giường lùi về sau, Ngụy Văn Hành liền áp sát tới trước, cuối cùng cùng nhau ngã xuống giường. Giang Trì Phong vùi đầu vào lồng ngực anh, khẽ bật cười.

 

"Em rất thích sự lãng mạn khác biệt của anh."

 

Có lẽ từ ngày gặp Ngụy Văn Hành, cơ thể cậu đã tràn đầy tình yêu mãnh liệt. Vậy nên bất cứ thứ gì Ngụy Văn Hành trao, cậu đều cảm thấy lãng mạn và rung động.

 

"Khi tặng nhẫn, anh nhất định sẽ lãng mạn hơn một chút."

 

Thật ra, Ngụy Văn Hành biết rõ Giang Trì Phong thích gì.

 

Cậu chủ nhỏ thích sự thiên vị duy nhất và tuyệt đối, thích công khai thẳng thắn, thích những khoảnh khắc náo nhiệt dành riêng cho mình, thích sự bồng bột liều lĩnh bất chấp tất cả.

 

Anh vươn tay tắt đèn.

 

"Nhất định sẽ có một hôn lễ trang hoàng lộng lẫy, thảm đỏ trải dài, hai bên là những đóa hồng và mẫu đơn rực rỡ, trước sự chứng kiến của gia đình, bạn bè và quan khách, anh sẽ quỳ một gối trao nhẫn cho em, trang trọng tuyên thệ."

 

"Tuyệt đối chung thủy, mãi mãi yêu em."

 

Giang Trì Phong đan chặt ngón tay cùng anh.

 

"Yêu anh."

 

 

Toàn văn hoàn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.