🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngoại truyện: Chuyến du lịch đầu tiên

 

Sau khi trường Tiểu học Hy Vọng ở núi Ngọc Hồ chính thức hoàn thành và đi vào hoạt động, Giang Trì Phong được mời tham dự lễ khai giảng. Đúng lúc gần đây công việc của Ngụy Văn Hành cũng không quá bận rộn, nên anh đã xin nghỉ phép vài ngày để đi cùng cậu đến núi Ngọc Hồ, coi như một chuyến du lịch.

 

Vừa xuống máy bay đã có tài xế đến đón họ. Từ trung tâm thành phố đến trấn Ngọc Hồ mất gần năm tiếng đồng hồ, đến nơi thì trời đã hơn chín giờ tối. Hai người đến nhà nghỉ mà Lý Ngật, quản lý dự án của Phồn Ninh, đã đặt trước để nghỉ ngơi, sau đó mới chuẩn bị ra ngoài tìm gì đó để ăn.

 

Giang Trì Phong đã dặn trước rằng không cần tổ chức tiệc tùng đón tiếp gì cả, cậu không thích phải xã giao với người khác, nên Lý Ngật cũng không sắp xếp thêm. Bữa tối, Giang Trì Phong cũng không để anh ta đi theo, chỉ bảo Lý Ngật dẫn Tiêu Minh đi ăn, còn cậu và Ngụy Văn Hành thì tự mình ra ngoài tìm đồ ăn.

 

Trấn Ngọc Hồ nằm ngay bên ranh giới hồ Ngọc, vào ban đêm nhiệt độ ở vùng núi có phần thấp hơn. Giang Trì Phong khoác một chiếc áo rộng, đuôi tóc bị nước làm ướt khi rửa mặt còn mang theo chút hơi ẩm. Gió đêm thổi tới, hơi lạnh len qua cổ áo chui vào trong. Nhưng sức thanh niên vốn dồi dào, chút lạnh ấy còn chưa kịp thấm vào người đã bị nhiệt độ cơ thể làm tan đi, huống hồ Ngụy Văn Hành đi phía trước cậu, bờ vai rộng vững chãi đã giúp cậu chắn đi phần lớn gió lạnh.

 

Kiến trúc trong trấn chủ yếu là những ngôi nhà cũ, nhưng cửa tiệm buôn bán thì đa dạng đủ loại. Ngành du lịch luôn thúc đẩy sự phát triển, nên các quán ăn lại càng nhiều, chỉ cần bước đến đầu hẻm đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

 

Giang Trì Phong khẽ động động mũi, dưa cải chua, thịt dê... thơm quá.

 

"Hình như là sủi cảo." Giang Trì Phong kéo tay Ngụy Văn Hành, dừng bước.

 

Đã muộn thế này rồi, lại còn vừa trải qua một ngày di chuyển vất vả, cậu cũng không có khẩu vị để ăn mấy món sơn hào hải vị. Ngược lại, hương thơm ngào ngạt trong hẻm lại khơi dậy cơn thèm ăn của cậu.

 

Ngụy Văn Hành vốn không kén chọn đồ ăn, thế là hai người cùng đi vào hẻm. Quả nhiên, không xa lắm có một tiệm sủi cảo treo tấm biển ghi "Lại Một Bát Nữa".

 

Họ ngồi xuống trong quán, không lâu sau, sủi cảo thịt dê trong nước súp chua cay được bưng lên. Giang Trì Phong ngửi thấy hương thơm nóng hổi liền không chờ nổi mà húp ngay một ngụm súp. Cả buổi trưa cậu không ăn được gì nhiều, giờ phút này được uống ngụm canh tươi ngon nóng hổi, cảm giác nóng ấm lan dọc theo cổ họng xuống dạ dày, rồi từ đó lan đến tận gương mặt.

 

Ngụy Văn Hành nhìn cậu uống canh, trong mắt ánh lên nụ cười thỏa mãn, bất giác khóe môi anh cũng cong lên: "Cẩn thận kẻo bỏng."

 

Giang Trì Phong gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng, hương vị thơm ngon của thịt lan tỏa nơi đầu lưỡi: "Ngon quá."

 

"Ngoan ngoãn, viết bài cho đàng hoàng nào." Bà chủ quán cất giọng lớn tiếng bằng thổ ngữ, Giang Trì Phong ngẩng lên nhìn, lúc này mới để ý đến cô bé ngồi ở chiếc bàn trong góc quán. Cô bé đang nhìn về phía họ, tay cầm bút nhưng đã dừng lại hồi lâu.

 

Giang Trì Phong mỉm cười với cô bé, rồi quay sang hỏi bà chủ: "Không phải mai mới khai giảng sao? Sao đã bắt con bé làm bài tập rồi?"

 

"Luyện chữ thôi mà." Bà chủ cười đáp, "Cho nó chuẩn bị tâm lý trước ấy mà."

 

Giang Trì Phong húp một thìa canh nữa, vốn chỉ tò mò hỏi vu vơ, không ngờ bà chủ lại quá nhiệt tình, tiếp tục trò chuyện với họ: "Hai cậu không biết đâu, ở quê nhỏ như tụi tôi, trẻ con muốn đi học đâu có dễ dàng gì."

 

"Trước đây, trường tiểu học của trấn Ngọc Hồ nằm trong miếu Long Vương. Ngày xưa mấy ngôi miếu này xây cũng to, thế là chia vài gian phòng ra làm lớp học. Tôi cũng học lớn lên từ đó đấy."

 

"Sau này, mọi người cùng nhau góp tiền, dựng thêm một tòa nhà phía sau miếu Long Vương, từ đó trường Tiểu học Ngọc Hồ ra đời."

 

"Bọn trẻ bây giờ có điều kiện tốt hơn nhiều." Bà chủ quán nói tiếp, "Năm ngoái có một ông chủ lớn quyên tiền xây trường mới cho trấn chúng tôi, con bé nhà tôi coi như gặp thời rồi. Trường mới vừa đẹp vừa rộng rãi, có tận hai sân thể dục, còn có cả nhà ăn, thư viện, phòng máy vi tính..."

 

Ngụy Văn Hành mỉm cười nhìn Giang Trì Phong: "Vậy thì ông chủ lớn này tốt bụng thật."

 

Bà chủ vui vẻ nói: "Mai là lễ khai giảng đó, nghe bảo ông chủ lớn sẽ đến. Dạo này nhiều đứa nhỏ ở nhà viết thư cảm ơn lắm."

 

Bản thân ông chủ lớn – Giang Trì Phong, lúc này tai đã đỏ bừng, vậy mà Ngụy Văn Hành vẫn còn tiếp tục trò chuyện với bà chủ: "Các em học hành chăm chỉ, đó mới là bức thư cảm ơn ý nghĩa nhất."

 

"Người có học nói chuyện đúng là khác hẳn." Bà chủ cười, bước đến xoa đầu cô bé, "Cháu nghe thấy chưa, phải học cho giỏi đấy."

 

 

Hai người ăn xong trở về nhà nghỉ. Giang Trì Phong tắm xong thì khoác áo ngoài, ra ban công ngồi trên xích đu lướt điện thoại.

 

Ngụy Văn Hành cũng vừa tắm xong, đi tới ngồi cạnh cậu. Giang Trì Phong đặt chân lên đùi anh, khẽ đá anh một cái: "Chúng ta không thể dạo chơi trong trấn được nữa."

 

"Sao vậy?"

 

"Mai là lễ khai giảng, em phải lên sân khấu. Đến lúc đó ai cũng nhận ra mặt em, đi đâu cũng có người gọi em là ông chủ lớn..."

 

Ngụy Văn Hành không nhịn được bật cười: "Thế chẳng phải rất có khí thế à?"

 

Giang Trì Phong trừng mắt nhìn anh: "Em là ông chủ lớn, vậy anh là gì? Bà chủ à?"

 

Ngụy Văn Hành đứng dậy bế cậu lên, bế thẳng vào phòng, đặt xuống giường rồi cúi người phủ lên: "Ai là bà chủ cơ?"

 

Giang Trì Phong hơi nhấc cằm lên: "Anh đấy."

 

Ngụy Văn Hành lập tức hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa cởi đai áo ngủ của cậu.

 

Anh nghĩ, đêm đẹp thế này, không nên lãng phí vào mấy chuyện tranh luận vô nghĩa.

 

 

Lễ khai giảng, Giang Trì Phong lên bục phát biểu. Trên đài đặt một chiếc bàn nhỏ, phía dưới là các lãnh đạo nhà trường ngồi ngay ngắn ở hàng đầu. Học sinh bê ghế ngồi theo từng lớp, từng khối, phía sau là các bậc phụ huynh đứng theo dõi, phóng tầm mắt ra là một biển người đông nghịt, chiếm kín cả sân thể dục. Nhưng dù là vậy, cậu vẫn vừa nhìn một cái đã thấy ngay Ngụy Văn Hành đứng ở một góc gần đó.

 

Cảm giác này đối với cậu khá mới mẻ. Ngày trước làm đại diện tân sinh viên lên phát biểu, bối cảnh là hội trường rộng lớn sáng sủa. Còn bây giờ, đứng trên bục quốc kỳ, phía dưới là các lãnh đạo nhà trường nghiêm chỉnh lắng nghe, xung quanh là những ánh mắt tò mò của đám học sinh tiểu học hiếu động, bọn nhỏ lích rích rỉ tai nhau, khiến cả sân trường tràn đầy sức sống. Giang Trì Phong bất giác bật cười.

 

Ngụy Văn Hành đứng dưới sân khấu, nhìn ánh nắng dịu dàng xuyên qua tầng mây mỏng phủ lên người cậu thiếu niên, nhìn nụ cười ấm áp dịu dàng nơi khóe môi cậu, không kìm được mà giơ điện thoại lên quay lại một đoạn video.

 

 

Buổi trưa, tất nhiên là họ cùng ăn với các lãnh đạo trong trường. Hiệu trưởng có mang theo một chai rượu thuốc, may mà có Tiêu Minh và Lý Ngật giúp cậu chặn rượu, nên đến khi tàn tiệc, Giang Trì Phong chỉ hơi ngà ngà say.

 

Ngụy Văn Hành uống cũng không nhiều, nhưng loại rượu này hậu vị khá mạnh. Chiều nay cũng chẳng có việc gì làm, thế là hai người về nhà nghỉ ngủ trưa... Đến khi tỉnh lại đã là hoàng hôn.

 

Hiếm có dịp thảnh thơi như vậy, Giang Trì Phong lười biếng rúc vào lòng Ngụy Văn Hành không muốn dậy. Ngủ lâu cả người đều mềm nhũn, giọng nói cũng mềm theo: "Mai mình đi đâu chơi đây? Gần đây có khu câu cá, muốn đi thử không? Lý Ngật nói trên núi có một vườn trà, phong cảnh cũng đẹp lắm, leo núi cũng được."

 

"Câu cá em ngồi yên được chắc?" Ngụy Văn Hành bật cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Đi leo núi đi."

 

"Vậy tối nay anh kiềm chế chút." Giang Trì Phong nhắm mắt nói, "Em phải dưỡng sức."

 

"Em nên rèn luyện nhiều hơn mới phải."

 

"Rồi rồi, bắt đầu ghét bỏ em rồi đúng không? Mới yêu nhau hơn một năm mà đã ghét bỏ em..."

 

Ngụy Văn Hành bất đắc dĩ: "Ai ghét bỏ em?"

 

"Anh ghét bỏ thể lực em kém." Giang Trì Phong bĩu môi, "Không thỏa mãn được... Ưm."

 

Môi bị chặn lại, phần còn lại của câu nói hóa thành những tiếng thở gấp gáp.

 

Ngụy Văn Hành nhìn gương mặt cậu đỏ bừng trong cơn tình ái, cúi xuống hôn lên lớp mồ hôi lấm tấm trên tóc mai cậu, nghĩ thầm—bảo anh kiềm chế, sao mà kiềm chế cho nổi.

 

Yêu thương dâng trào, không cách nào kiềm chế.

 

Kally: Hellu, bản raw ban đầu của tui thì phần phiên ngoại của CP chính chỉ mới tới đây thôi, bây giờ thì tác giả đã update thêm nhiều rồi nhưng mà tui lười 🦥 nên lịch đăng các chương còn lại có thể có hoặc không, trong đây còn có phần nhỏ của cp Phạm Kinh Lăng với Chu Dạng nữa nhưng mà tui kh edit do không phải gu. Thế nhá. Chào mọi người đến với hố khác của tui.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.