Giang Dật dẫn đầu, hắn ta vừa đi vừa cầm đao hình trăng khuyết, lưỡi đao sắc bén, tia sáng âm u trên đao lóe lên khiếp người, kết hợp với ánh mắt âm u lạnh lẽo, tàn nhẫn càng khiến hắn ta trông như âm hồn đoạt mệnh.
Người nhà họ Hạ vốn căng thẳng, giờ nhìn thấy đám người Giang Dật đến gần với sát khí khủng bố, bọn họ càng sợ hãi. Đêm nay, người nhà họ Hạ thực sự bị giày vò đến mức sắp nổi điên, dù bọn họ chưa chết nhưng trái tim đã bị hành hạ quá nghiêm trọng, vài lần kinh hãi, hoảng sợ khiến tinh thần, sức lực của bọn họ mệt mỏi quá độ.
Lúc này, bọn họ như bị Thần Chết bóp cổ họng, cực kỳ sợ hãi, hô hấp khó khăn, ai ai cũng tuyệt vọng. Nhất Bạch Sơn Tịch là thần hộ mệnh duy nhất của bọn họ, nhưng giờ đây Nhất Bạch Sơn Tịch trong tình trạng ốc còn không mang nổi mình ốc, bị Giang Hà cuốn lấy, sao có thể phân thân tới cứu bọn họ. Lần này bọn họ chết chắc!
Hạ Khánh Chi bị thương nặng nằm trên mặt đất thấy đám người Giang Dật đánh tới, trái tim ông ta lập tức treo trên cuống họng. Ông ta bất chấp vết thương trên người, cố gắng đứng dậy, sau đó run rẩy bước tới nhìn thẳng vào Giang Dật, đau khổ cầu xin: “Sư huynh Giang Dật, anh hãy nể tình sư huynh đệ đồng môn của chúng ta, có chuyện gì anh cứ nhằm vào tôi, cầu xin anh đừng làm tổn thương người nhà của tôi.”
Giọng điệu của Hạ Khánh Chi hèn mọn như hạt bụi, thực lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-kho/2664456/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.