Bỗng nhiên có người nhớ tới Trương Hàn gọi Thái Âm Tinh ra, không khỏi
nhìn về phía đại biểu của tông môn ẩn thế mượn Tinh Thần Chi Lực tu luyện.
Đại biểu của tông môn ẩn thế kia nghe thấy thế, trên mặt tràn ngập xấu hổ.
Lão ta không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ thực sự muốn lão ta nói ra chân tướng, lão ta cầu Tinh Thần Chi Lực
bày tế đàn, cầu cha cáo mẹ, sau đó bái hương dập đầu, mới có một hai Tiểu
Tinh Thần cho lão ta mượn chút lực.
Đệ tử của tông môn ẩn thế này gọi một tiếng là Thái Âm Tinh giá lâm.
Có thể so sánh được sao?
“Ta… Ừm, người này mượn lực lô hỏa thuần thanh, ta kém hắn một chút.”
Đại biểu của tông môn ẩn thế Trung Châu này cố gắng nói.
Kém một chút sao?
Mấy người khác đều không tin, căn bản không muốn nói tiếp.
Bỗng nhiên có người mở miệng.
“Các ngươi nhìn Sở tiền bối xem, vậy mà Sở tiền bối thản nhiên như thế, thủ
pháp bày trận này, chỉ sợ là Sở tiền bối truyền thụ?”
Mấy người khác nghe thấy thế, nhao nhao dời mắt nhìn Sở Duyên.
Bọn họ vừa nhìn, lập tức phát hiện.
Biểu cảm của Sở Duyên vẫn thản nhiên như cũ, giống như mọi chuyện nằm
trong dự liệu của hắn.
Loại thủ pháp bày trận này, quả nhiên là Sở tiền bối truyền thụ?
Bỗng nhiên trong lòng mấy người hiện lên ý nghĩ này.
Có phải hay không, ngày ấy Sở tiền bối nói, Vô Đạo Tông truyền đạo, là do đệ
tử tự mình ngộ đạo pháp, là thật sao?
Mấy người nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2044639/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.