Nếu không phải Diệp Lạc ra tay.
Chỉ sợ hiện giờ tông chủ Càn Nguyên đã biến thành tọa kỵ của con tiên hạc
kia…
“Chuyện này ta cũng không biết, con tiên hạc này là lúc trước ta cưỡng ép trấn
áp bắt làm tọa kỵ, ta cho rằng lâu như vậy, ta và nó coi như tình cảm sâu đậm,
không ngờ tới, không ngờ tới vậy mà nó muốn bắt ta làm tọa kỵ cho nó!”
Quần áo của tông chủ Càn Nguyên tả tơi, khóc không ra nước mắt nói.
Chính lão ta đều đã sửng sốt.
Ngươi tin không?
Đường đường là tông chủ tiền nhiệm của Thánh Địa Đông Châu Càn Đế Đạo
Tông, vậy mà thiếu chút nữa bị một con tiên hạc bắt làm tọa kỵ.
“Ngươi đó ngươi đó, nhân quả báo ứng thôi.”
Diệp Lạc lắc đầu, chẳng muốn nói thêm gì nữa.
“Đừng nói những chuyện này nữa, Diệp tiểu hữu có tiền không?”
Tông chủ Càn Nguyên vô cùng xấu hổ hỏi.
“Không có, chỉ có một lượng bạc duy nhất giữ lại lúc trước, nhưng đã trả cho
khách điếm này, nếu không thì ngươi ta còn ngồi được đây sao? Huống hồ ta
mang theo tiền làm gì? Trái lại là ngươi đó, ngươi đòi tiền làm gì?”
Diệp Lạc cảm thấy kỳ lạ mở miệng hỏi.
“Mua quần áo, bộ quần áo này của ta có thể ra cửa được sao?”
Tông chủ Càn Nguyên bất đắc dĩ nói một câu.
Diệp Lạc ngồi ở phía xa cúi đầu đánh giá tông chủ Càn Nguyên một lát.
Quần áo tả tơi…
Dơ dáy bẩn thỉu…
Nói là ăn mày có lẽ đều có người tin.
“Ngươi là tông chủ của Càn Đế Đạo Tông, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-le-that-su-co-nguoi-cam-thay-su-ton-la-pham-nhan-sao/2045353/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.