Editor: Đờ
Người của Dương Hạ dẫn tử sĩ của Tiêu Bách Niên đi.
Dương Hạ đã chuẩn bị đường lui.
Hắn không tin được Quý Nghiêu, hay thực tế hơn thay vì nói không tin được Quý Nghiêu, chi bằng nói không tin được Tạ gia phía sau y.
Dương Hạ sẽ không hoàn toàn đem sống chết của mình giao vào tay Quý Nghiêu.
Hắn nói giết chết Quý Nghiêu nhưng không có động tác gì.
Quý Nghiêu nói: "Công công ra tay đi, không phải muốn giết ta à?"
Nói xong, thậm chí bước lên phía trước.
Dương Hạ lạnh lùng nói: "Đứng lại."
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ.
Y vừa bước lên một bước, má chợt lạnh, mũi lên lạnh như băng đã bay lướt qua gò má y, găm thật chặt vào cột son trong điện.
Quý Nghiêu ngẩn người, đưa tay sờ má, đầu ngón tay dính máu.
Y mỉm cười tự giễu: "Công công quả là nhẫn tâm đó."
Dương Hạ nói: "Gọi người Tạ gia lên núi ngay."
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Công công thấy đấy, ta cũng bị nhốt ở đây mà, chúng không đến ta cũng chẳng có cách nào."
Dương Hạ cũng cười: "Điện hạ cũng biết ta không phải người tập võ, cầm lâu tay cũng mỏi, nhỡ bắn không chuẩn không biết phát tiếp theo bắn trúng ai."
Quý Nghiêu nói: "Sao công công chắc chắn người của Bắc phủ vệ đã đến, ta có cách cho bọn họ lên núi?"
Dương Hạ thản nhiên đáp: "Tốt xấu gì Tạ gia cũng bồi dưỡng Điện hạ nhiều năm vậy rồi, giờ bỏ đi mất nhiều hơn được, huống chi bên người Điện hạ sắp xếp nhiều Cẩm y vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-mang/1523032/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.