Nghe thấy lời của Lạc tổng, tất cả mọi người lập tức hóa đá.
Lạc tổng là tổng giám đốc, đã là lãnh đạo cao nhất của công ty con, người có thể được ông ta gọi như vậy, chỉ có một người, đó chính là chủ tịch của tập đoàn.
Nghĩ đến vừa rồi suýt nữa động thủ, đội trưởng Trương mặt mày xám như tro.
“Bịch” một tiếng, ông ta quỳ xuống trước mặt Dương Chấn, vội vàng cầu xin: “Chủ tịch, tôi có mắt không tròng, mắt chó coi thường người khác, ngài đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi một con đường!”
Lạc tổng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi nhận được tin tức chủ tịch muốn đến công ty, ông ta lập tức chạy đến, không ngờ Dương Chấn đã đứng ở cửa công ty rồi, hình như còn xảy ra chuyện gì đó với thủ hạ.
“Có chuyện gì?” Lạc tổng mặt mày tức giận chất vấn.
Ông ta có thể trở thành tổng giám đốc đã bỏ ra quá nhiều, hiện nay công ty con vừa mới thành lập, thủ hạ của mình xung đột với chủ tịch, nhất thời phẫn nộ không thôi.
Trên mặt Dương Chấn đều là ý lạnh: “Đại nhân đại lượng? Nếu như tôi không tha cho ông, vậy tôi chính là tiểu nhân rồi?”
Nghe thấy lời của Dương Chấn, đội trưởng Trương suýt nữa dọa đái cả ra, sắp muốn khóc rồi: “Chủ tịch, tôi không phải có ý đó, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội!”
Dương Chấn quát một tiếng: “Cút!”
Năm năm xông pha trận mạc, Dương Chấn sớm đã hiểu một đạo lý, đã phạm sai thù bắt buộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-chien-than/1307611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.