Người trung niên đến từ Vương tộc kia sợ xanh mặt.
“Tôi rất ghét cái miệng của ông!”
Lúc đi ngang qua ông ta, Dương Thanh bỗng dừng bước, bình thản nói.
“Mày… mày muốn thế nào?”, người trung niên rất sợ hãi.
Dương Thanh mỉm cười: “Không có gì, chỉ muốn tát ông thôi!”
“Mày…”
Ông ta chưa nói hết câu, Dương Thanh đã giơ tay.
“Bốp!”
Cái tát lần này còn vang dội hơn lần trước.
Cơ thể nặng tám mươi cân của người trung niên bay ngược ra như con diều đứt dây, còn kèm theo mấy chiếc răng nhuốm máu bay ra ngoài.
Rầm!
Ông ta ngã lăn ra xa mười mấy mét, lúc rơi xuống đất đã bất tỉnh nhân sự.
Vẻ mặt của gã vệ sĩ áo đen cực kỳ khó coi, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.
Một người chưa đến ba mươi tuổi lại có thể tát bay người trưởng thành ra xa mười mấy mét, còn dễ dàng bẻ gãy tay gã ta.
Người như vậy sao có thể là kẻ tầm thường?
Dù ở trong Vương tộc cũng không có người trẻ tuổi nào mạnh như vậy.
Gã vệ sĩ áo đen không dám tiếp tục dây dưa, quay về bên cạnh chiếc Rolls – Royce, khom người nói với cửa sổ xe được hạ xuống: “Cậu Huy, đối phương không đơn giản. Để đảm bảo an toàn, tôi đề nghị hãy rời đi trước”.
Trong xe im lặng thật lâu mới có một giọng nói kiêu căng vang lên: “Tôi là dòng chính Vương tộc Cửu Châu, sao lại phải né tránh kẻ khác?”
Cửa xe được mở ra, một bóng người trẻ tuổi bước xuống.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. gương mặt điển trai, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-chien-than/1308720/chuong-646.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.