Thấy sắc mặt Tôn Chí Kiều biến đổi, Hạ Hà cảm thấy lo sợ, nhưng cô ta vẫn kiên định lắc đầu: “Xin lỗi, cả đời này tôi sẽ chỉ ở lại công ty giải trí Ngôi Sao”. 
Câu nói này chặn đứng con đường khuyên nhủ của Tôn Chí Kiều. 
Ngô Thiên Hữu định lên tiếng, nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi của Tôn Chí Kiều bèn nhịn xuống, trong mắt tràn đầy hưng phấn. 
Chỉ cần Hạ Hà từ chối, hi vọng báo thù của anh ta sẽ rất lớn. 
Tôn Chí Kiều không nói chuyện, nhìn chằm chằm Hạ Hà không biết đang suy nghĩ điều gì. 
Bỗng cô ta cười rộ lên: “Được, cô đã kiên quyết ở lại giải trí Ngôi Sao, tôi cũng không ép buộc”. 
Hạ Hà thở phào một hơi, vội vàng nói: “Cảm ơn sếp Tôn!” 
Ngô Thiên Hữu lập tức hốt hoảng: “Chị họ, chị tự tới đây mời cô ta, sao cô ta có thể từ chối chị?” 
“Bốp!” 
Tôn Chí Kiều lại tát Ngô Thiên Hữu hai cái, híp mắt nói: “Tao cần mày dạy tao làm việc à?” 
Ngô Thiên Hữu ấm ức, lần này thực sự hoảng rồi, không dám nói nữa, chỉ liều mạng lắc đầu. 
Tôn Chí Kiều không dạy dỗ anh ta nữa, lại nhìn sang Hạ Hà, cười híp mắt nói: “Cô có thể từ chối đến giải trí Tôn Thị, nhưng cô sẽ không từ chối lời mời ăn cơm của tôi chứ?” 
Hạ Hà sững sờ một lúc mới hiểu ý của Tôn Chí Kiều. 
Cô ta mừng rỡ gật đầu: “Được, chỉ cần sếp Tôn muốn, tôi có thể đi ăn với cô bất cứ lúc nào”. 
Trong mắt cô ta, Tôn Chí Kiều là người có địa 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-chien-than/1309096/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.