Nếu chỉ là Quan Hồng Nghị đến, Dương Thanh có thể không cần quan tâm, nhưng đích thân Quan Vương đến thăm đã là nể mặt anh lắm rồi.
Nếu như anh vẫn còn không muốn tiếp đãi thì thực sự hơi quá đáng rồi.
"Quan Vương có thể đến phúng viếng thần y Phùng, thiết nghĩ thần y Phùng trêи trời có biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Quan Vương, xin mời!”
Giọng của Dương Thanh đột nhiên vang lên.
Được sự cho phép của Dương Thanh, Quan Vương bước vào trong sân.
Lão ta đích thân rút ba nén hương, đứng trước linh cữu của thần y Phùng và thở dài: "Không ngờ trong Vương thành Quan của tôi lại có một thần y cấp bảo vật quốc gia như thần y Phùng!”
"Sự ra đi của thần y Phùng là sự mất mát của Vương thành Quan và cũng là sự mất mát của Chiêu Châu!"
"Cậu Thanh, xin hãy nén đau thương!”
Cuối cùng, Quan Vương nhìn Dương Thanh và nói.
Dương Thanh khẽ gật đầu, đột nhiên anh nói: "Cánh tay bị phế của Đại vương tử nếu như có thể kịp thời chữa trị, có lẽ còn có hi vọng bình phục”.
Quan Hồng Nghị vừa bị Quan Vương đá nghe Dương Thanh nói vậy liền vui mừng khôn xiết.
Quan Vương bảo ông ta đích thân đến xin lỗi chẳng phải vì muốn có cơ hội chữa lành cánh tay hay sao?
Mặc dù Dương Thanh không nói rõ, nhưng anh cũng thể hiện rằng mình không để tâm đến việc Quan Hồng Nghị chữa trị đôi tay của ông ta.
Quan Vương cũng ngẩn ra, sau đó trừng mắt nhìn Quan Hồng Nghị, tức giận hét lên: "Đồ khốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-chien-than/1309324/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.