Chu Dương nhìn Bào Ca, cả hai đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Bọn họ không ngờ lại có sự giải thích như vậy cho cây ngô đồng màu tím này, quả là khiến họ mở rộng tầm mắt.
Leo đến lưng núi là đến Bán Sơn Lan Uyển. Cổng vào treo tấm biển mạ vàng lớn, có bốn chữ "Bán Sơn Lan Uyển" nhìn đầy mạnh mẽ, cảm được cả uy lực của người viết.
Chu Dương không nói ra được điểm khác nhau giữa Bán Sơn Lan Uyển với những nơi còn lại.
Chỉ là anh thấy môi trường trong này xanh mát hơn so với vịnh Lục Cảnh.
Bên cạnh đó, cơ sở thiết bị trong Bán Sơn Lan Uyển hết sức hiện đại, vào trong chưa đầy một trăm mét, một hồ nước lớn đập vào mắt Chu Dương.
Khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự trong đó rất rộng, Chu Dương ước chừng phải đến hơn một km.
Để có được không gian rộng lớn như vậy, chưa nói tới Đông Hải, khéo cả nước cũng rất ít.
"Lần này quả là mở rộng tầm mắt, xem ra thế giới này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm."
Trong lòng Chu Dương vô cùng xúc động, càng thúc đẩy ý chỉ quay lại Chu gia của anh.
Dù Chu gia không thể so sánh với tất cả những gia tộc giàu có khác trêи cả nước, nhưng nếu bọn họ đứng đơn lẻ thì Chu Dương cũng không coi họ ra gì.
Chỉ cần anh trở lại Chu gia, thì có được tất cả những thứ trước mắt này đều dễ như trở bàn tay, chứ không phải chỉ đứng nhìn Nhậm Phong nói.
Nhà Nhậm Phong nằm trong Bán Sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-dai-gia/2253559/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.