“Cái gì?”
Dương Chí Văn kinh ngạc đến ngây người! “Là Trần Hiếu Sinh đã đẩy ông nội anh xuống biển sao?” Trần Long Vũ gật đầu: “Anh cả của ông nội tôi tên là “Ừm”
Trần Hiếu Sinh” “Sao thế, anh biết à?”
Dương Chí Văn gật đầu lia lịa: “Biết chứ, sao có thể không biết, nhà họ Trần mà đứa bé nhà họ Triệu kia đang ở, chính là nhà họ Trần của Trần Hiếu Sinh, có điều Trần Hiếu Sinh đã chết một năm trước rồi. “Cái gì!”
Trần Long Vũ và Trần Khả Di đều sửng sốt. “Điều anh nói là thật sao, Trần Hiếu Sinh đã chết rồi?” Trần Long Vũ thật không dám tin vào tai mình.
Dương Chí Văn gật đầu như gà mổ thóc: “Một năm trước, có người muốn xử nhà họ Trần, khiến mắt xích tài chính của tập đoàn Cửu Đỉnh nhà họ Trần đứt gãy, thất thoát gần một trăm mười tỷ đô la Mỹ, Trần Hiếu Sinh không chịu nổi uất ức đó, đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết”
Trần Long Vũ: “. Trần Khả Di: “Mới chỉ hơn trăm tỷ đô la Mỹ thôi mà đã làm ông ta tức chết rồi ư? Này cũng thật quá rác rưởi! Anh trai tôi tiêu tiền lẻ cũng không chỉ là hơn trăm tỷ đô la, với loại rác rưởi như ông ta sao có thể mặt dày vì cướp đoạt quyền thừa kế nhà họ Trần mà đẩy ông nội tôi xuống biển chứ? Thật quá làm người ta thất vọng, tôi còn tưởng ông ta trâu bò lắm”
Dương Chí Văn cười hề hề, nói: “Hai người sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-dao-hoa/1174788/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.