Yên Kinh, nhà họ Lê.
Buổi tối, trong sân vườn, Lê Hồng và Lê Thần Vũ ngồi xếp bằng, một bàn cờ được đặt giữa hai người, trên bàn cờ, đầy cờ đen trắng.
Hai người giúp việc đứng bên cạnh cầm đèn, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào bàn cờ, vẻ mặt của Lê Thần Vũ thờ ơ, còn Lê Hồng thì đang nhìn bàn cờ, đăm chiêu suy nghĩ.
Trong chốc lát, Lê Hồng đặt quân cờ xuống, lắc đầu, cười bất lực: “Ông thua rồi.”
Lê Thần Vũ bình tĩnh nói: “Thắng thua là chuyện thường tình, ông nội không cần tự trách.”
Lê Hồng lắc đầu: “Ông già rồi, không còn minh mẫn nữa, cháu từng là nhân tài trong giới kinh doanh, tương lai thuộc về cháu.”
Lê Thần Vũ cười mỉm, ung dung: “Ông từng nói qua, năng lực càng giỏi, trách nhiệm càng lớn, cháu lúc này nên mở rộng tầm nhìn, không phải chỉ chăm chăm vào giới kinh doanh nhỏ bé.
Cháu muốn gánh vác cả nhà họ Lê.”
Lê Hồng nhìn Lê Thần Vũ, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng: “Có cháu ở đây, nhà họ Lê không muốn giàu mạnh cũng khó.”
“Trong khoảng thời gian này ông không lo chuyện triều chính, vẫn luôn rèn luyện mài giũa tính cách của cháu, bây giờ xem ra, tính cách của cháu đã rất ổn rồi.” Lê Hồng cười nói.
“Ông nội, khi nào thì cháu có thể kế thừa ông, tiếp xúc chuyện triều chính?” Lê Thần Vũ nhìn Lê Hồng.
“Vị trí của ông, nếu muốn nhường cho người khác, cực kỳ khó khăn … Không biết có bao nhiêu người bao nhiêu thế lực đang dõi theo từng động thái của ông.” Lê Hồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-phe-vat/2199056/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.