CHƯƠNG 142
Cái khác không dám nói, ở Thành Bắc này, lại là vườn hoa Thủy Nguyên, Tưởng Kỳ tự cảm thấy mình vẫn động được.
“Là bị mẹ vợ tôi đuổi đi.” Lâm Tinh Vũ cười tự giễu.
Tưởng Kỳ ngây người, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Anh ta thầm suy nghĩ, lúc trước mình từng hỏi thăm về Lâm Tinh Vũ, biết Lâm Tinh Vũ là con rể ở rể nhà họ Trương, người ngoài đồn Lâm Tinh Vũ là kẻ bỏ đi, nhà họ Trương cũng đều xa lánh Lâm Tinh Vũ.
Ba vợ mẹ vợ Tổng Giám đốc Lâm còn không phải người nhà họ Trương sao?
Tưởng Kỳ cảm thấy cái này thật buồn cười, người nhà họ Trương thật đúng là Phật ở ngay trước mắt lại không biết. Một pho tượng Phật to lớn như thế mà lại bị nói thành kẻ ở rể vô dụng? Còn đuổi Lâm Tinh Vũ ra khỏi nhà?
“Ặc, Tổng Giám đốc Lâm, tính cách của anh thật tốt quá.” Tưởng Kỳ xấu hổ cười, lại kính một điếu thuốc Cửu ngũ chí tôn, châm thuốc cho Lâm Tinh Vũ.
Lâm Tinh Vũ hút một hơi, liếc nhìn Tưởng Kỳ, người này thật biết nói chuyện.
“Tưởng Kỳ, người đứng phíasau công ty bất động sản Hải Dương các anh là ai?” Lâm Tinh Vũ tùy ý hỏi Tưởng Kỳ dám cam đoan đêm nay có thể giúp mình vào ở sơn trang Tuyết Long, vậy chứng tỏ công ty bất động sản Hải Dương chắc chắn có góp tiền vào sơn trang Tuyết Long.
Nên biết rằng khu biệt thự cao cấp ở thành phố Thanh Vân, không phải ai muốn nhúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-quyen-quy/1011527/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.