Tại phòng bảo vệ của trường, Triệu Hùng đã gặp phụ huynh của đứa trẻ đó.
Phụ huynh đứa bé là một người thanh niên cao to vạm vỡ tuổi tầm hai tám, hai chín tuổi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng bằng ngón tay út, tóc cạo ngắn.
Nhìn vừa giống một tên nhà giàu mới nổi, vừa giống lưu manh côn đồ.
Lâm Thảo giới thiệu: “Anh Cương, vị này là bố của Dao Châu, anh Hùng.”
“Anh Hùng, vị này là bố của Đặng Hiếu.
Hai người đều là người lớn rồi, chúng ta có gì từ từ nói.”
Người đàn ông họ Đặng và Triệu Hùng trừng mắt nhìn nhau, đều phớt lờ Lâm Thảo.
Nghe thấy người đàn ông họ Đặng nói: “Con gái anh cào khiến con trai tôi bị thương, anh xem việc này nên giải quyết thế nào?”
Triệu Hùng quay đầu nói với Lâm Thảo: “Cô giáo Lâm Thảo, phiền cô đưa bọn trẻ qua đây một chút.
Tôi muốn xem qua vết thương, rồi mới quyết định.”
“Được!”
Trong lòng Lâm Thảo trước sau thấp thỏm lo âu, lo Triệu Hùng và bố của Đặng Hiếu sẽ đánh nhau.
Sau khi đưa hai đứa trẻ tới, Dao Châu và Đặng Hiếu lần lượt nhào về phía bố mình.
Triệu Hùng nhìn con gái Dao Châu mặc dù không bị thương, nhưng trên khuôn mặt bé bỏng có dấu tay rõ ràng.
Mà thằng bé tên Đặng Hiếu, trên hai cánh tay đều có vết cào rớm máu.
Dựa vào vết thương, quả thực vết thương của Đặng Hiếu nghiêm trọng hơn một chút.
Nhưng dấu tay trên mặt Dao Châu, vừa nhìn liền biết do người lớn ra tay đánh.
Trẻ con đánh nhau, không có chừng mực,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2536715/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.