“Bố!”
Tiểu Dao Châu nhảy lên, nhảy vào lòng củaTriệu Hùng, liên tiếp hôn mấy lên mặt của Triệu Hùng.
“Bố, không phải là con đang nằm mơ!”
Triệu Hùng nhẹ nhàng cụng đầu với con gái Tiểu Dao Châu cười nói: “Cô bé ngốc, nằm mơ làm sao sẽ chân thật như vậy được!”
“Đi, chúng ta đi nhìn anhVăn Hải của con!”
“Dạ!”
Dao Châuvui vẻ ômcổ củaTriệu Hùng, hai người đi tới phòng của Văn Hải.
Lúc đẩy cửa ra, Văn Hảiđang ở trong phòng chống đẩy - hít đất.
Tuy rằngVăn Hải chỉ mới 13 tuổi, nhưng mỗi ngày đều kiên trì chống đẩy - hít đất 300 cái.
Thấy người đẩy cửa vào là Triệu Hùng, Văn Hải từ dưới đất bật dậy cao hứng kêu lên: “Thầy!”
Triệu Hùng cố ý sừng sộ, nghiêm túc hỏiVăn Hải: “Văn Hải, thầy không có ở đây hằng ngày con có lười biếng không?”
“Không có! Bài tập thầy giao, con đều hoàn thànhđúng hạn.”
“Ừm! Một lúc nữa ăn sáng xong, thầy sẽ kiểm tra bài tập củacon và Dao Châu.”
“Không thành vấn đề!”Văn Hảitự tin mà nói.
Dao Châu nói với Triệu Hùng: “Bố, con cũng không có lười biếng, mẹ còn khen con tiến bộ đó.”
“Nếu như bố kiểm tra bài tập của các con không qua, là phải đánh đòn.”
“Lúc đánh có thể nhẹ một chút không?”Tong ánh mắt Dao Châu hiện lên vẻ sợ hãi.
“Không được! Không nghiêm ngặt, làm sao có thể được thành tích tốt. Nếu như các conlàm bài được bố công nhận, cũng không bị đánh đòn, bố còn có thể thưởng hai đứa!”
“Thưởng gì?”Văn Hải cùng Dao Châu trăm miệng một lời mà hỏi.
“Cái này...”Triệu Hùng trầm ngâm một hồi, nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2537831/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.