Lâm Thanh Thảo kéo Miêu Bắc ra bên ngoài, Trần Văn Sơn nói với Lưu Hải Yến: “Cô chủ Yến, người này tên là Miêu Bắc, bố anh ta làm người đứng đầu một tộc trai, cô muốn giết anh ta, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.”
Lưu Hải Yến lạnh mặt nói: “Đừng nói bố anh ta là người đứng đầu tộc trại, cho dù là ông trời cũng không giữ được anh ta.” Nói xong, trừng mắt nhìn Triệu Hùng nói: “Chuyện giữa chúng ta, sẽ từ từ thanh toán!” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi.
Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau cười.
Trong lòng đều có một ý niệm trong đầu: Đó chính là phụ nữ thật không được chọc!
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, tôi đã nhắn tin cho bác sĩ Hoa, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu.
Trần Văn Sơn thấy cánh tay trúng độc của Triệu Hùng vừa đen vừa sưng, anh ta khuyên Triệu Hùng: “Anh để xe ở bệnh viện đi! Một tay lái xe không tiện, lúc nữa tôi đưa anh về.”
“Được rồi!”
Triệu Hùng không quật cường nữa, nếu là vì lộn xộn, làm huyết mạch phong bế bị giải i, vậy thì hỏng rồi.
Loại chuyện này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Trên đường đến nhà Hoa Di, Trần Văn Sơn vừa lái xe, vừa dò hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, anh và Lưu Hải Yến đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao anh cứu cô ta, cô ta lại không cảm kích anh?”
Triệu Hùng thở dài: “Ôi! Đừng nói nữa.”
Thế là, anh kể lại chuyện nghĩ cách cứu viện Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/2538018/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.