Ngày hôm sau, khi Lạc Vinh tỉnh dậy, liền nhìn thấy Triệu Hùng, Kim Châu và Hoa Di đang nhìn chằm chằm vào mình.
Gương mặt anh ta liền lộ ra vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi mọi người, là do tôi ham tài hám lợi, suýt chút nữa làm liên lụy đến mọi người.”
Hoa Di nhíu mày nói: "Lạc Vinh, chúng tôi hiểu tâm tình của anh, nhưng hành vi tối qua của anh quả thực quá liều lĩnh. Nếu như cái mạng này của anh không còn nữa, vậy thì cho dù anh có hái được thảo dược quý hiếm thì còn có ích gì nữa?"
"Vâng, vâng, vâng. Sau này tôi sẽ không dám tự ý hành động nữa."
Triệu Hùng lên tiếng: “Được rồi. Chuyện này đến đây là kết thúc. Tối hôm qua tôi đã tận mắt chứng kiến một trong hai con mãng xà đó, nó dài ít nhất là mười mấy mét, huống hồ lại có tận hai con, quả thực không dễ đối phó.”
“Cho nên, anh vẫn khăng khăng muốn đi?” Kim Châu hỏi.
Triệu Hùng gật đầu nói: "Vẫn đi."
"Anh chắc chắn rằng mình có thể đối phó với một con mãng xà chứ?"
“Có lẽ là được.” Triệu Hùng gật đầu.
Anh đã từng đích thân gi ết chết một con rắn dài bảy tám mét, đã từng giao chiến qua những loài động vật như thế này, cũng coi như đã có một chút kinh nghiệm chiến đấu. Chỉ cần tránh được nanh vuốt của nó và sự tấn công của nó là có cơ hội để phản công.
Kim Châu nói: "Vậy thì tôi sẽ giúp anh đánh lạc hướng con mãng xà kia, như vậy anh sẽ có cơ hội gi ết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-ty-phu/87990/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.