Uông Hạc không yên lòng hỏi Hoàng Thiên, ông ta nghi ngờ rằng liệu mình có nghe nhầm hay không.
Đến cả Tiêu Văn Hạ và Anh Phó, cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cũng không ngờ tới Hoàng Thiên lại đột nhiên thả Uông Hạc ra.
“Khi Hoàng Thiên tôi đã nói chuyện thì chẳng lẽ không biết suy nghĩ tính toán?”
Hoàng Thiên hỏi ngược lại, vỗ vỗ bả vai của Uông Hạc, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi cho ông một cơ hội, về thành phố Hải Dương của ông đi, đừng tiếp tục đến đây tìm tôi gây phiền nữa”
“Tốt, có ý tứ! Hoàng Thiên, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!”
Uống Hạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoàng Thiên nhìn ra được, cái mồm của Uông Hải nói thì đẹp, kỳ thật trong lòng đã hận đến chết đâu.
Nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói, điều này cũng không có gì lớn cả, anh còn
chưa đến mức đem Uông Hạc để trong lòng.
“Buông ông ta ra”
Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ và Anh Phó.
Tiêu Văn Hạ và Anh Phó mặc dù không tình nguyện, nhưng không dám làm trái lại mệnh lệnh của Hoàng Thiên, đành phải buông lỏng Uông Hạc ra.
Uông Hạc nhanh chóng đứng lên từ dưới đất, gương mặt đã đỏ bừng, cảm giác không còn chỗ dung thân,
“Ngài Hạc! ”
Lúc này một tên đàn em của Uông hạc mới dám đứng lên, chùi máu ở khoé miệng, một mặt xấu hổ đi đến bên cạnh Uông Hạc.
Một tên đàn em khác cũng đi đến bên cạnh Uông Hạc, nhưng lại không dám nói gì cả.
Uống Hạc hung hăng trợn mắt nhìn hai tên đàn em này, có vẻ khá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-vo-dich-chang-re-de-nhat/1136991/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.