Hai má của Lâm Ngọc An, tất cả đều là dấu tay của Trương Ngọc Huyền.
Cảm giác trêи mặt nóng rát, trong lòng Lâm Ngọc An vô cùng ấm ức.
Ngày thường Trương Ngọc Huyền này không thiếu lần ức hϊế͙p͙ cô, những ngày này, cuộc sống của cô vừa mới khá hơn một xíu, nào ngờ hôm nay, Trương Ngọc Huyền lại một lần nữa ức hϊế͙p͙ cô.
“Trương Ngọc Huyền, cô quá đáng rồi đấy.” Lâm Ngọc An nói.
“Quá đáng ư? Ha ha ha, tôi chính là quá đáng đấy, cô có thể làm như thế nào?”
Trương Ngọc Huyền cười khẩy, trong lòng lại vô cùng sung sướиɠ.
Trong lòng cô ta nghĩ thầm, đồ hồ ly tinh nhà cô, trong công ty này, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất, khiến cho đám đàn ông không nhìn tôi, bà đây chính là đánh cô đấy.
Lâm Ngọc An biết gần đây Trương Ngọc Huyền quen biết được một chỗ dựa vững chắc, còn là đại ca xã hội đen nữa, người này rất độc ác.
Đúng là có chỗ dựa vào, cho nên Trương Ngọc Huyền mới càng thêm không chút nào kiêng ky như thế.
Còn cô có thể dựa vào ai đây? Dựa vào Hoàng Thiên ư? Căn bản không được việc gì.
Trong lòng Lâm Ngọc An cảm thấy vô cùng khổ sở, biết mình không thể trêu vào Trương Ngọc Huyền, cô chuẩn bị đi về chỗ bàn làm việc.
“Cô dùng ánh mắt gì nhìn tôi đấy?”
Ngay lúc Lâm Ngọc An sắp đi, Trương Ngọc Huyền lại đuổi theo.
“Phó chủ tịch Trương, cô còn có việc gì nữa à?”
Lâm Ngọc An đè nén lửa giận, nếu như Trương Ngọc Huyền lại đánh cô, cô chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-re-vo-dich-chang-re-de-nhat/1138488/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.