Liêu Vãn bật dậy, cười hề hề nói cảm ơn Hồng Yến.
Thấy dáng vẻ của Liêu Vãn, Hồng Yến xùy một tiếng rồi ưỡn à ưỡn ẹo bước ra bên ngoài.
Ở nơi này, mọi người đều là cùng chung cảnh ngộ, không ai hơn ai.Do đó, đa số mọi người đều khá đoàn kết, ít khi có chuyện thị phi.Tuy miệng lưỡi là vậy, thái độ là thế nhưng thực ra vẫn là một loại quan tâm.Liêu Vãn nhìn vào gương, trên người cậu đầy rẫy những vết xanh tím.Liêu Vãn có chút ngẩn ngơ, cậu không quá rành rẽ về thế giới bên ngoài.
Chỉ biết khu nhà chứa này, chỉ biết những người xung quanh cậu và chỉ biết rõ một điều, bản thân cậu hay là Tú Uyên, Hồng Yến đều được mọi người gọi với cái tên: Meiyi.*Vài ngày trước ở một địa phương tác chiến."Báo cáo chỉ huy, đội E32 của chúng ta đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Hiện tại đang di chuyển trở về căn cứ ngầm ở gần vùng biên giới phía Nam.
Báo cáo hết."Đạt Nhị gật gù: "Tốt lắm.
Lần này đơn vị của chúng ta đã dốc toàn sức và gặt hái được những kết quả rất tốt.
Thế này đi, tôi sẽ gọi vài Meiyi đến đây để mọi người tận hưởng một phen.
Xem như là chút phần thưởng."Ngảo Toa cười hề hề: "Chỉ huy, các anh em ở đội E32 vẫn phải trở về căn cứ ngầm mới có thể di chuyển đến nơi đây được.
Mà ở vùng này, Meiyi… thật sự là khó mà thưởng thức.
Ngài xem…"Đạt Nhị nghe vậy liền vuốt râu, những lời nói này không sai.
Meiyi ở vùng này đích thị là không có hương sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chang-vo-cua-dai-soai/2473243/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.