Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy lời nói này của anh thì hai má lập tức đỏ bừng.
Từ mang tai đến phần cổ, một vùng đỏ hồng.
Cô giơ tay lên đẩy nhẹ anh, giọng nói như nhũn ra: “Đừng…”
Thế mà giây tiếp theo, cô đã cảm nhận được bờ môi của người đàn ông đang mυ"ŧ vào phần da trên xương quai xanh của cô.
Lộ Dĩ Nịnh ‘ưm’ một tiếng, bàn tay đang đặt trên bả vai của người đàn ông đã dời lên trên, ngón tay nắm nhẹ tóc đen ngắn sau gáy của anh.
“Anh, anh mau dừng lại đi mà…”
Ngộ nhỡ thật sự để lại dấu thì làm sao bây giờ, lát nữa cô còn phải đi ăn cùng với Cố Dĩ Trăn mà.
Theo sau đó là một âm thanh ‘ư’ vang lên, Trình Tinh Lâm cũng ngẩng đầu lên.
Anh nhìn ‘dâu tây’ xuất hiện trên xương quai xanh của cô, cười hài lòng.
Trên khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng là nụ cười đã đạt được ý đồ, cười đến vô cùng xảo quyệt.
Lộ Dĩ Nịnh gỡ bàn tay anh đang đặt trên cổ của mình rồi kéo kéo cổ áo lên trên.
Cả người cũng lùi về sau, trong đôi mắt còn mang theo hơi nước, sắc mặt đỏ bừng, khắp khuôn mặt là sự uất ức nhìn người đàn ông trước mặt.
Trình Tinh Lâm lại cực kỳ yêu dáng vẻ giống như bây giờ của cô, vẻ đẹp hỗn độn tựa như sau khi được người khác yêu thương.
Quả thật là muốn lấy mạng anh.
Hai tay Trình Tinh Lâm chống trên cái tủ nọ, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, cười đến là sung sướиɠ.
Sự xấu xa tiềm ẩn trong xương cốt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chanh-xanh/515708/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.