Lục Thừa Vấn quay lại nhìn, thấy người đàn ông đứng đó đang hơi gật đầu chào anh, dù vậy nhưng ánh mắt của anh ta thì hoàn toàn tập trung vào chỗ bàn tay anh đang nắm lấy cánh tay Lương Hoà, nhìn chằm chằm không rời mắt. Lục Thừa Vấn hơi thả lỏng ngón tay một chút, tức khắc Lương Hoà giật tay ra. Lục Thừa Vấn quay đầu lại nhìn cô, Lương Hoà đã lùi lại hai bước, đứng vào giữa ánh đèn sáng sủa, đôi mắt đẹp của cô hơi nheo lại.
Người đàn ông kia thấy vậy thì cười khẽ, bước lên mấy bước tiến gần đến bên cạnh Lương Hoà, cầm lấy túi xách trong tay cô, bàn tay kia khẽ vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi tán loạn cho cô. Lương Hoà vẫn đứng thần cả người ra không nói câu gì. Cố Hoài Ninh nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Vấn, nói:“Có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói thẳng với tôi."
Động tác che chở bảo bọc của người đàn ông đó Lục Thừa Vấn nhận thấy rất rõ, anh nhìn một lát rồi cười, đôi môi mỏng mấp máy mấy chữ: “Không có việc gì cả."
Nghe vậy Cố Hoài Ninh nhíu mày: “Nếu không có chuyện gì vậy chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong vòng tay qua thắt lưng dìu cô đi. Hành động của anh khiến Lương Hoà giật mình bừng tỉnh, bao nhiêu cảm xúc phức tạp cô đè nén trong lòng lại cuộn lên, giật ra khỏi tay anh, bàn chân vừa đi được vài bước lại dừng lại đứng giữa đường.
Cố Hoài Ninh biết là cô vợ đang bực bội. Anh xuống máy bay lúc bảy giờ tối, vừa mở điện thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-anh-dong-chi-trung-ta/31042/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.