Phó Dẫn Tu vội vàng ấn sáu nút rồi xác nhận. Cuối cùng cửa cũng được mở ra.
Anh thở phào nhẹ nhỏm, ôm Minh Ngữ Đồng bước vào.
Minh Ngữ Đồng liên tục vùng vẫy: “Tôi không đi, tôi không đi đâu!” Cô ngồi thụp xuống đất, kêu la không ngừng.
Phó Dẫn Tu thở dài, sao còn dữ dội hơn cả bảy năm trước thế này?
Anh khom lưng kéo cô dậy, kết quả bị cô kéo ngược lại.
“ Anh nói xem… sao anh lại giống người đàn ông đó như vậy?”
Cô buông anh ra, lắc lắc đầu, đưa tay tự tát mình. Một tiếng “chát” vang lên, trên má lưu lại một dấu tay. Phó Dẫn Tu kinh ngạc ngẩn ra.
Anh đến thành phố B, nghĩ mọi cách để gặp mặt cô. Bản thân anh cũng không biết, rốt cuộc muốn báo thù cô, hay là có tâm tư gì khác. Nhưng dù rất hận, cũng không thể ra tay với cô. Vậy mà cô lại tàn nhẫn với bản thân mình như vậy.
Thấy Minh Ngữ Đồng còn muốn tát vào bên má còn lại của mình, Phó Dẫn Tu lập tức nắm chặt tay cô, gằn giọng: “Cô làm gì thế?”
Minh Ngữ Đồng lắc lư đầu óc mơ hồ của mình: “Tôi nhất định đang nằm mơ, mới nhìn thấy Phó Dẫn Tu.”
Vì muốn bản thân tỉnh táo, nên mới tự tát mình?
Ngày trước, cô là người rất dễ mềm lòng, dễ bị người khác ức hiếp. Chính anh đã dạy cô học cách nhẫn tâm, học cách quyết đoán.
Chẳng ngờ cô không những nhanh chóng thuần thục, còn nhẫn tâm với cả bản thân mình.
“Không phải nằm mơ.” Phó Dẫn Tu cầm tay cô áp lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900378/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.