Lúc này, Cố gia đã ăn cơm xong.
Cố Lập Thành đang ôm cậu nhóc, cùng cậu nghiên cứu chiếc đồng hồ thông minh mới. Ông đang lần lượt nhập số điện thoại của từng người trong nhà vào đó, sau đó để cậu nhóc thử gọi qua một lượt.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Mục Lam Thục ra mở video call nhìn ra ngoài, thấy Dương Thụy Tuyết xuất hiện trên màn hình, toàn thân đều ướt sũng.
Mục Lam Thục giật mình.
“Chú Cố!” Dương Thụy Tuyết gọi.
Thấy dáng vẻ này của cô, Mục Lam Thục chỉ đành nhíu mày, ấn mở cửa.
Dương Thụy Tuyết bước vào, nước mưa trên tóc và quần áo đang rơi xuống, dưới thảm xuất hiển một mảng lớn sẫm màu.
Cô nhìn vào căn phòng khách ấm áp thấy cả gia đình Cố Lập Thành, cậu nhóc đang ngồi trên sô pha chơi đùa với chiếc đồng hồ trên tay mình. Cố Niệm và Sở Chiêu Dương ngồi cùng nhau, đang vô cùng phòng bị nhìn cô, giống như trách cô tự ý xông vào quấy rầy cuộc sống của họ vậy. Mục Lam Thục mặt không chút biểu cảm, nhưng trong đáy mắt vẫn mang dáng vẻ không vui và cự tuyệt. Chỉ có Cố Lập Thành là cô không thấy được biểu cảm trên mặt ông. Không nhìn ra ông ấy đang đau lòng, không vui, hay đang tức giận.
Nước mưa trên người nhỏ xuống sàn động thành một vũng nước nhỏ, Mục Lam Thục nhíu mày không nói gì.
“Thụy Tuyết, sao đột nhiên lại chạy đến đây? Cả ô cũng không mang theo à?” Cố Lập Thành ôn tồn hỏi.
Cố Niệm châm biếm nhìn Dương Thụy Tuyết, biết rõ trời đang mưa còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900779/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.