Sở Chiêu Dương dường như không còn kiên nhẫn, liền bỏ lại mấy từ đơn giản rồi bước về phía hai mẹ con cô. Sau đó thấy Dương Thụy Tuyết cũng bước theo sau.
Cố Niệm nhíu mày. Dù cho Sở Chiêu Dương chẳng thèm để ý đến nhưng người khác cứ bám lấy, trong lòng cô cũng nảy sinh chán ghét.
“Mẹ, mẹ mau xuống xe đi, đừng để dì xấu xa đó bám lấy ba.” Cậu nhóc thúc giục.
Cậu nhóc này, vừa mới chịu cơn sợ hãi không nhỏ, sao bây giờ đã có tinh thần lại rồi?
Lúc này Sở Chiêu Dương đã mở cánh cửa xe bên cạnh cô.
Dương Thụy Tuyết có vẻ như rất kinh ngạc khi biết Cố Niệm cũng ở đây, liền lên gọi: “Chị Cố, chị cũng ở đây à?”
Nén sự khó chịu khi nghe tiếng “Chị Cố” này lại, Cố Niệm lịch sự gật đầu, khách sáo: “Dương tiểu thư.”
Nụ cười của Dương Thụy Tuyết sững lại. Cố Niệm có ý gì chứ?
Cô có lòng tốt gọi chị ấy là chị, Cố Niệm lại không cảm kích, dùng ngữ khí lạnh nhạt đó nói chuyện với cô.
“Thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng có thể gặp nhau.” Dương Thụy Tuyết giả vờ như không có chuyện gì cười nói.
Cậu nhóc bĩu môi, dì xấu xa này da mặt dày thật!
Ba mẹ rõ ràng không thích dì ấy mà!
Cố Niệm thấy cô ấy không có ý định đi, vì lịch sự đành phải xuống xe. Vì hôm nay cậu nhóc vừa mới bị bắt cóc nên cô không muốn để con trai rời xa mình dù chỉ một chút, thế nên cô ôm con vào lòng, bế ra ngoài.
Sở Chiêu Dương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1900821/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.