Tiểu Cảnh Thời kháng nghị nói: “Đã nói Đồng Đồng chỉ có con mới có thể gọi thôi mà!”
Phó Dẫn Tu cũng không thèm để ý đến cậu, xách cậu vào trong xe, quay người bỏ đi.
Tiểu Cảnh Thời nằm bò trên cửa sổ, nói với bóng lưng của Phó Dẫn Tu: “Đồ phụ tình, dùng xong thì vứt!”
Phó Dẫn Tu: “...”
Giáp ba, Giáp bốn: “...”
Người đi đường: “...”
***
Phó Dẫn Tu trở lại bên ngoài phòng bệnh, quả nhiên bị ngăn lại ngoài cửa. Anh cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ canh chừng ở bên ngoài. Nhớ đến chuyện Minh Ngữ Đồng từng khám Trung Y, anh nói với Giáp một: “Tôi nhớ Trương Vân Lâm có phải thời gian gần đây đã về nước không?”
Trong giới Trung Y, Trương Vân Lâm là nhân vật cấp đại sư và là người đứng đầu. Nhưng vì tuổi tác đã cao nên mỗi ngày không thể tiếp nhiều bệnh nhân, chỉ có thể hẹn trước.
“Bảo Biên Đạo Nhân nhờ ông ấy khám cho Ngữ Đồng.” Phó Dẫn Tu nói.
“Vâng.” Giáp một gật đầu.
Phó Dẫn Tu lại lên tiếng, “Đợi đã.”
“Sắp xếp một chút, để Minh Ngữ Tiền trong cơ duyên trùng hợp gặp được Trương Vân Lâm, sau đó giới thiệu cho Ngữ Đồng. Đừng để Minh Ngữ Tiền biết là do tôi tìm về.”
Trong lòng Giáp một thầm thở dài.
Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy ông chủ đối với ai tốt như vậy. Chu đáo, quan tâm, chuyện gì cũng suy nghĩ chu toàn, lại còn không muốn để đối phương biết. Vì Minh Ngữ Đồng, ông chủ nguyện âm thầm đối tốt với cô, không để cô biết. Đây là chuyện trước nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901401/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.