“Đâu giống nhau.”
“Vậy cũng không được!” Một tay còn lại của Minh Ngữ Đồng nhéo vào eo anh một cái, “Cái gì mà chết hay không chết, bất luận thế nào cũng không được nói!”
Cô vẫn còn bị cơn ác mộng vừa rồi dọa chết khiếp.
Phó Dẫn Tu dừng động tác lại, hai tay vội ôm chặt lấy eo cô, đột nhiên nhấc lên, “Em không sợ nhéo làm anh đau à?”
“Ai bảo anh nói như vậy chứ!”
“Được rồi được rồi, sau này anh sẽ không nói nữa.”
Vừa dỗ dành, vừa ôm cô vào lòng.
“Đồng Đồng.”
Minh Ngữ Đồng hừ hừ hai tiếng, bụng dưới siết chặt lại.
“Em lặp lại một lần nữa đi, nói em nhớ anh.”
Vừa nghĩ đến lúc cô nói câu này, anh hăng hái, toàn thân đều tràn đầy sinh lực. Minh Ngữ Đồng lúc này có chút ngập ngừng, nói không thành câu trọn vẹn.
“Đồng Đồng, anh muốn nghe, em nói lại một lần nữa cho anh nghe đi!”
Hai cánh tay Minh Ngữ Đồng đang nắm chặt hai bả vai của anh, móng tay cấu vào da thịt anh.
“Đồng Đồng, nói cho anh nghe đi mà.”
“Em… em rất nhớ anh.”
“Nhớ nhiều thế nào?” Phó Dẫn Tu vội hỏi tiếp, “Là rất nhớ, rất rất nhớ phải không?”
Minh Ngữ Đồng: “...”
“Đồng Đồng, mau nói cho anh biết đi.”
“Ừm là rất nhớ, rất rất nhớ.”
Minh Ngữ Đồng ôm chặt Phó Dẫn Tu, vùi gương mặt đang còn lấm tấm mồ hôi của mình lên vai anh.
“Thật sự rất nhớ anh.” Minh Ngữ Đồng khẽ nói.
Anh ôm chặt lấy cô, cười khẽ, “Anh cũng rất nhớ em, rất rất nhớ!”
Phó Dẫn Tu nâng gương mặt Minh Ngữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901661/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.