Phó Dẫn Tu vừa định mở miệng thì cảm thấy tay bị véo một cái. Anh vội vàng dừng lại, không nói tiếp nữa.
Lúc này Minh Ngữ Đồng mới: “Con và Dẫn Tu định ngày mai đi đăng ký kết hôn.”
“Gấp vậy sao?” Minh lão thái thái nói.
Chu Thái Lâm cũng nói: “Đúng đó, gấp quá rồi! Hai đứa mới ở bên nhau chưa bao lâu mà. Dù muốn đăng ký kết hôn, nhưng... đây là lần đầu ra mắt mà hai đứa muốn đăng ký kết hôn rồi, thật là...”
“Con biết, là con đường đột”
“Hai đưa ở bên nhau bao lâu rồi?” Minh lão thái thái hỏi.
Phó Dẫn Tu vẫn đang nắm chặt tay Minh Ngữ Đồng. Nghe thấy vậy, anh nhìn sang, thấy ánh mắt cô lộ vẻ kiên định, anh hít sâu một hơi, nói: “Theo như con tính thì đã hơn tám năm rồi.”
“Cái gì?” Minh Tịnh Sơn kêu lên thất thanh, “Ý cậu là sao?”
“Bọn con...” Minh Ngữ Đồng mở miệng, lần này, lại bị Phó Dẫn Tu cản lại.
“Để anh nói cho…. Cảnh Thời là con trai của con và Ngữ Đồng.”
Phó Dẫn Tu vừa nói ra lời này, mọi người trong nhà liền biến sắc. Minh lão thái thái kinh ngạc nhìn vào Tiểu Cảnh Thời trong lòng mình. Gương mặt Tiểu Cảnh Thời giống như quả táo, ngọt ngào gọi một tiếng, “Bà cố!”
“Ông cố!” Tiểu Cảnh Thời lại xoay đầu nhìn vào gương mặt lạnh lùng của Minh lão gia mà không hề sợ hãi.
“Không phải cháu cố tình tạo mối quan hệ đâu, thật ra cháu nên gọi như vậy.” Tiểu Cảnh Thời cười híp mắt.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Minh lão gia trầm giọng hỏi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/1901705/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.