Cố Niệm không nhìn Sở Chiêu Dương nhưng lại cảm giác được anh đang đên rât gân, hôt hoảng nói: “Tôi nói, tôi nói!” Sở Chiêụ Dương chỉ kém gang tấc thì đã đụng vào môi cô, nghe thấy lời của cô, anh rât muôn cứ nuôt lời mà hôn một cái đã.
Nhưng thấy cô né tránh, anh chỉ đành tiếc nuối mà thội. Anh cảm giác môi khô khôc, bảt giác liêm một cái, hít sâu rồi mới ngâng đâu mảt hứng tỏ ý lăng nghe.
Cổ Niệm ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Dương mà phiền muộn vô cùng, thật không biết chuyện này liên quan gì đên anh ta chứ. Anh ta dựa vào cái gì mà muôn biêt chuyện riêng của cô, còn dùng hổn để uy hiêp cô.
“Là mẹ tôi yêu cầu tôi đi, không đi không được.” Cổ Niệm không tình nguyện trả lời.
“Cho nên... cô không hề muốn đi xem mắt?” Ưu tư trong lòng Sở Chiêu Dương tan biên, lời nói cũng dài hơn chút so với bình thường.
Cô Niệm nặng nể xì một cái, ngữ khí không tôt nói: “Anh Sở, vừa rôi anh giúp tôi, còn dân tôi từ trong cảnh khó xử ra, tôi rât cảm ơn. Nhưng. Hai chúng ta quả thật còn chưa thân đên mức có thể đàm luận chuyện cá nhân với nhau, cũng không quen thuộc đên mức...”
Cổ Niệm liếc nhìn khoảng cách bằng không giữa hai người, giọng hơi cứng ngắc: “... có thể đứng sát như vậy.”
Sở Chiêu Dương coi như không nghe thấy gì, ánh mắt vẫn như cũ nhìn cô chăm chú. Y tứ trong đó rât rõ ràng, cô không nói, anh sẽ không buông cô ra.
Cổ Niệm thật sự không biết mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-ong-xa-cool-ngau/24697/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.