Thời khắc anh vừa mở cửa, thấy anh một người hoàn hảo, đứng ở cạnh cửa, quan tâm hỏi cô vì sao cả người ướt đẫm. Trầm Hoan tâm liền mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Cô không có biện pháp lừa chính mình, làm thế nào oán anh, cô vẫn là rất thích anh.
Nghĩ đến đây, ủy khuất hai đời của Trầm Hoan đồng loạt kéo tới, cô ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, mím môi nhìn về phía Phó Tư Dịch.
Nhìn cô một bộ dáng muốn khóc, ngực Phó Tư Dịch đột nhiên chấn động, lúc này mới thấy chính mình có chút quá đáng. Hắn đứng lên, một bước tới trước mặt cô, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cô.
Tay bị cầm, Trầm Hoan ngơ ngẩn nhìn đôi tay to hơn tay cô rất nhiều, lấy một tư thế khống chế, hoàn toàn bao trọn tay cô ở giữa.
Nước mắt, không kịp phòng bị mà đột nhiên lăn xuống.
“......Phó Tư Dịch, anh thật là rất đáng giận.....” Cô khụt khịt, lên án, vẫn là không tránh khỏi độ ấm đầu ngón tay anh.
Phó Tư Dịch trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc kết quả như hắn dự đoán xuất hiện. Hắn cũng không có thật sự vui sướng, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng co thành một đoàn.
Ai nói yêu không phải là lưỡng bại câu thương đây?
“Trầm Hoan, thật xin lỗi.... Thật xin lỗi.....”Hắn lẩm bẩm, một lần lại một lần. Càng khẩn trương mà nắm chặt tay cô, cúi người về phía trước, hôn lên nước mắt trên má cô.
Nước mắt Trầm Hoan càng chảy dữ dội, hắn hôn đến càng nhẹ nhàng mềm mại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-pho-phu-nhan/1881048/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.