Môi anh phủ lên, không phải nụ hôn nhợt nhạt nhấm nháp như tối qua, mà là trực tiếp thâm nhập, cạy khớp hàm, cường thế cuốn lấy đầu lưỡi đang trốn tránh của cô. Cô thở dốc, làm tăng thêm ham muốn của anh, khát vọng chiếm hữu càng lớn.
Nguyên bản là chống tay trên kệ lưu li, sau lại ôm chặt lấy eo cô, lực đạo ngày càng lớn, hai người càng thêm dán chặt vào nhau. Cô bị anh hôn đến không còn chút sức lực, mềm mại dựa vào ngực anh, là ý tứ tin cậy cùng phóng túng.
Thanh âm trong không khí càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cậu.”
Thanh âm của Gia Trạch vang lên, làm Trầm Hoan bừng tỉnh, cô bỗng nhiên dùng sức, đẩy Phó Tư Dịch ra, chính mình quay lại cúi đầu đứng ở một bên.
Phó Gia Trạch đi vào thấy tư thế hai người có chút quái dị, nghi hoặc nhìn về phía Phó Tư Dịch, “Cậu, khi nào có thể ăn cơm?”
“Nhanh, đi ra ngoài chờ.” Phó Tư Dịch nhìn Trầm Hoan một cái, âm thanh có chút ám ách.
“Dạ, dì, đi chơi với con.” Phó Gia Trạch đi đến bên người Trầm Hoan, đầu nhỏ ngẩng lên.
“Được, chúng ta ra ngoài thôi.”
Cô muốn đi ra ngoài, lại bị lời nói ngây thơ của Phó Gia Trạch làm cho kinh sợ, “Dì, dì khóc sao?”
Cô sợ Phó Tư Dịch cho rằng cô khóc thật, còn nhanh chóng nhìn anh một cái.
“Chính là mắt của dì đỏ nha?”
Trầm Hoan, “……………..”
Đề tài này không thể tiếp tục thảo luận nữa, Trầm Hoan ảo não, vội vàng mang theo Gia Trạch đi ra ngoài, “Chúng ta đi ra ngoài thôi, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-pho-phu-nhan/1881057/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.