"..." Hạ Thiên Tinh lúng túng, rốt cuộc ai muốn anh mua cho, đã nói không cần mà.
Lại nhìn quanh, sắc mặt nhân viên đã tối đen.
Bạch Dạ Kình không để ý, chỉ đồ ngủ hình mèo treo trên kệ, hỏi: "Bộ đó giống bộ tối qua em mặc phải không?"
"Ừ, gần giống." Hạ Thiên Tinh không biết anh muốn làm gì.
Bạch Dạ Kình chỉ chỉ: "Bọc lại, số lớn nhất."
Hạ Thiên Tinh sửng sốt, người này lại mua trang phục tình nhân cho mình mặc? Nhưng mà... “Em mặc đi.” Không phải tối qua anh vừa đến liền bắt bẻ cô sao?
Bạch Dạ Kình không đáp, sờ cái túi, không mò được tiền. Quay lại nói với cô: “Bạch phu nhân, túi tiền.”
Giọng nói kia rất không tự nhiên. Ba chữ ‘Bạch phu nhân’ nghe giống như vợ chồng già vậy.
Hạ Thiên Tinh giật mình. Càng nhận ra người đàn ông này, thủ đoạn dụ dỗ phụ nữ thật cao minh, nhưng dù vậy, cô sẽ ngu ngốc bị anh dụ.
Hơn nữa, giờ phút này trong lòng bị dụ cảm thấy ngọt ngào, giống như ăn đường vậy. Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ hung dữ nói: “Không cho phép kêu loạn, hiện tại em vẫn độc thân, anh gọi như vậy, người khác sẽ thật sự cho là em đã kết hôn. Đến lúc đó, ngay cả người muốn theo đuổi em cũng không dám.
Cô vừa nói vừa lấy tiền đưa cho nhân viên.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh lùng nhìn cô, đặc biệt nghiêm túc hỏi: “Ai muốn theo đuổi em?”
“…” Hạ Thiên Tinh rụt cổ. Ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông này cực kỳ dọa người, đừng nói là cô bị trừng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-buoi-sang-tong-thong-dai-nhan/2034509/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.