Monica được Trần Tuấn sắp xếp một công việc văn phòng đơn giản, anh chỉ không muốn bị mẹ nhắc mãi chuyện này nên mới đành cho cô ta một vị trí.
Dạo gần đây Monica cứ luôn đến quấy rầy anh, hết bưng trà lại mượn danh nghĩa của mẹ anh đến tìm anh với đủ lý do trên trời dưới đất.
Trần Tuấn nới lỏng cà vạt, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này một cuộc điện thoại gọi đến.
“Trần Tuấn, khi nào có thời gian thì cháu đến bệnh viện một chuyến đi”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cháu phẫu thuật ghép mắt cũng đã được một thời gian rồi.
Phải kiểm tra định kỳ lại”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ sắp xếp đến bệnh viện”
Tắt máy Trần Tuấn nhìn vào đồng hồ treo trên tường.
Mới đó mà đã hơn 5 giờ chiều.
Cầm lấy áo khoác treo trên giá, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi văn phòng vừa hay đụng mặt Monica.
“Anh về sao? Có thể đưa em về nhà được không?” Thấy anh Monica mặt mày vui vẻ lên tiếng hỏi.
“Em tự mình về đi, hôm nay anh có hẹn rồi” Trần Tuấn mặt không biểu cảm.
“Anh nói dối, em đã xem qua lịch trình của anh rồi.
Hôm nay anh vốn chẳng có cuộc hẹn nào cả”
“Monica, em đang điều tra anh?”
“Em không có, em chỉ là quan tâm anh.
Anh nói anh đã tha thứ cho em, sẽ xem em như người thân mà đối đãi không phải sao? Vậy mà cả đưa em về nhà anh cũng không thích”
Monica hai mắt đỏ lên ấm ức lên tiếng.
Trần Tuấn nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-nha-nghien-cuu/2390332/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.