Trên xe Hạ Du Nhiên chống tay nhìn ra cửa sổ, trong đầu vẫn còn lẫn quẫn câu nói của mẹ Trần.
Cảm giác như Trần Tuấn có chuyện chưa nói với cô.
Anh nhìn như là người hòa đồng đơn giản, nhưng thật chất người đàn ông này khó đoán hơn ai hết, có rất nhiều chuyện cô chỉ có thể âm thầm suy đoán.
Trần Tuấn một bên tập trung lái xe, đang là thời điểm tan tầm trên đường đông đúc xe cộ và người.
Dừng chờ đèn đỏ, nhìn sang cô, cất tiếng nói.
“Em hình như sắp cướp ngôi của anh rồi, ba mẹ anh không ngớt lời khen em.
Sắp quên người con trai là anh”
Trần Tuấn giả giọng ấm ức, nắm lấy tay cô.
“Sau này em hãy yêu thương anh bù vào đó”
Tiếng nhạc du dương phát ra từ hộp nhạc trong xe, Hạ Du Nhiên nhìn anh, mắt anh đầy vẻ cưng chiều tựa như cô là thứ trân báu hơn bất cứ điều gì.
Hạ Du Nhiên cũng từng tưởng tượng qua nhiều lần dáng vẻ người sẽ đồng hành cùng mình.
Trước nay đều không nghĩ đến một phiên bản gần như hoàn hảo như Trần Tuấn, phút chốt mơ màng.
Cô sợ nó sẽ như một giấc mơ vừa chạm đến hạnh phúc sẽ phải bất ngờ thức giấc.
Cô đưa tay ra, chạm vào má anh, như thật như đùa hỏi một câu.
“Trần Tuấn em thấy như mơ vậy, chúng ta sẽ đi được hết đoạn đường này với nhau chứ?”
“Người đàn ông hoàng kim” cụm từ mà người khác ưu ái đặt cho anh, còn cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé lu mờ.
Thật quá khác biệt!
“Em sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-nha-nghien-cuu/2390378/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.