Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy mình là một gốc xương rồng, một loại cây vĩnh viễn không thời gian, cô đã quên mất xương rồng cũng có thể nở hoa , và nở hoa rất đẹp.
***
Ra khỏi trường S, Văn Sơ gọi xe đến Quán Hồng Ma, Lúc này đã chín giờ tối, nhưng đối với quán bar, một đêm mới chỉ bắt đầu từ thời điểm này. Không khí Lễ Giáng Sinh vẫn còn vương vất.
...... Lỗ Như Hoa thật sự ở chỗ này? Cô ở đây làm gì?
Văn Sơ cảm thấy nặng nề. Hắn rất muốn lập tức đi tìm Lỗ Như Hoa hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ thấy cô ở một nơi xô bồ thế này, cũng không biết sau khi nhìn thấy cô rồi thì nên nói gì. Lỗ Như Hoa rao bán ảnh chụp của hắn, lại rao bán ngay sau khi hắn thổ lộ với cô. Nghĩ thế nào đi nữa, cách thức cự tuyệt này thật sự làm hắn cảm thấy nhục nhã!
Toàn bộ tự tin trước đây biến mất, Văn Sơ cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cũng may hắn không phải tìm Lỗ Như Hoa lâu, hay phải nói là cái ba lô của cô lớn đến mức quá sức nổi bật. Hắn thấy từ phía xa, cô đứng ở ngã tư bên cạnh quán Bar, trên mặt là nụ cười “chuyên nghiệp” thường thấy.
Không xa, cách nhau chỉ khoảng mười mét, nhưng cô không nhìn thấy hắn.
Văn Sơ đã không còn dũng khí đi lên phía trước. Hắn im lặng đứng, nhìn cô mặc Jacket rộng, lại gần những người đàn ông – già có trẻ có, đi ra hoặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-nhu-hoa/2173832/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.