Đại ca,bao giờ anh mới chịu rời khỏi đây?
Đứng trước hắn,một thân ảnh hơi gầy,mặc vest đen tuyền không vấn vương chút hạt bụi, mặt trắng nhợt.Ánh mắt nghiêm túc như chưa từng biết cười có chứa vài phần độc ác, hai tay chắp ra sau đợi người trên giường lên tiếng.
Mặc Đăng Chính nằm trên giường, ung dung tự tại, liếc nhìn cơ thể cuốn băng của mình thầm nghĩ chưa muốn rời đi. Khóe miệng hắn cười nhạt, tay lật dở vài trang sách y học. Qua một sự im lặng đến độ một con ruồi vỗ cánh cũng có thể nghe thấy được tiếng vo ve thì Mặc Đăng Chính mới lười biếng mở miệng.
-ở đây rất tốt cho việc dưỡng thương, cô ta cũng rất thú vị.
Bùi Tĩnh hơi cau mày nhìn xung quanh căn phòng trắng tựa thanh thoát hoa lan này rồi nói bằng âm thanh đều đặn:
-ông chủ đánh điện từ về muốn anh ra tay dẹp loạn bọn Thần Rồng, địa phận phía nam chúng đã phân phát một lượng lớn hàng trắng. Lãnh hổ báo tin về thì các tiểu thương nhỏ lẻ đều không được phép hoạt động. Sau một đêm chúng ngang nhiên tuyên bố phía là địa bàn của chúng.
Nghe xong một lượng thông tin,Mặc Đăng Chính không có chút bận tâm nào, chỉ nghe trong cuống họng hắn khẽ rung lên một tiếng:
-Ồ
Bũi Tĩnh chỉ có nhiệm vụ báo cáo,không có nhiệm vụ quan tâm biểu đạt.Hắn muốn tỏ ra giễu cợt thế nào cũng không liên quan.
-Đại ca,cuối tuần này ông chủ từ về, ông chủ có lệnh phải giải quyết chuyện này trước khi ngài về.
-ồ
Mặc Đăng Chính vẫn lật giở đều đặn trang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-toi-la-bach-du-nhan/1179846/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.