Mặc Đăng Chính quả thật đã tỉnh,tỉnh ngay sau khi cô rời khỏi nhà.
Hắn mở mắt nhìn căn phòng hắn đang nằm. Không thể nhìn hết nhưng hắn đoán căn phòng rất rộng, rất trang nhã. Toàn bộ một màu trắng muốt, nếu ý thức không rõ ràng hắn chắc sẽ nghĩ mình trên thiên đường.
Mặc Đăng Chính muốn chống tay ngồi dậy nhưng cảm giác cả cơ thể đều vô lực. Sự đau đớn của vết thương truyền đến khiến hắn không thể không nhíu mày, trong tay trái của hắn có một mẩu giấy nhỏ với nét chữ mềm mại “ không muốn bị phế thì nằm yên cho đến khi tôi trở lại”.
Lục Y Bình về đến nhà thì Mặc Đăng Chính do thể lực suy yếu lại chìm vào giấc ngủ. Dù vậy, bản tính cảnh giác của hắn vẫn không hề mất đi, lông mày hắn khẽ động đậy như cơ hồ phát hiện ra có người vào phòng. Nhưng không hiểu sao hắn không muốn mở mắt, cứ an tâm ngủ tiếp. Trong đầu hắn thấp thoáng giọng nói của người con gái đã cứu hắn, nhỏ mà lành lạnh,trong khi hắn đau đớn đến tưởng chết đi.
Ai biết được sau này lại trở thành khắc cốt ghi tâm.
Lục Y Bình nhìn qua tư thế biết hắn đã tỉnh nhưng cô phớt lờ,cô đi thẳng vào phòng tắm.Tấm lưng trần trắng mịn, bờ eo thon nhỏ được nước ấm mềm mại trải qua,khoan khoái làm cơ thể Lục Y Bình được thả lỏng hoàn toàn. Do làn da mỏng manh vốn nhạy cảm, hơi ấm lan tỏa làm da thoáng chốc trở nên ửng hồng, thoáng trong suốt.
Lục Y Bình mặc một chiếc váy lụa tơ tằm mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-toi-la-bach-du-nhan/1179848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.