Mãi đến lúc này, Nguyễn Manh Manh mới hiểu được.
Trách không được vừa rồi cô lại hiểu lầm người đàn ông trước mặt này là người đã quan hệ cùng cô tối qua.
Bởi vì Lệ Quân Ngự là anh trai của Lệ Quân Đình.
Bọn họ là anh em ruột, vẻ mặt, ngũ quan có điểm giống nhau, cô hiểu lầm cũng không có gì là lạ.
Tưởng tượng rằng người đàn ông trước mắt mình này không phải Lệ Quân Đình, vậy chứng minh rằng chuyện ở trong khách sạn tối hôm qua, anh ta không có tỉnh lại.
Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng thở ra một cái.
Buông sự khẩn trương trong lòng xuống, cô cũng khôi phục lại dáng vẻ ăn nói tùy hứng, không câu nệ như thường ngày.
Cầm làn váy lên, rất tùy ý ngồi xuống trước mặt Lệ Quân Ngự.
Trong truyền thuyết ‘ bạo quân ’ cố nhiên đáng sợ.
“Bạo quân” trong truyền thuyết quả nhiên đáng sợ!
Nhưng Nguyễn Manh Manh cô không yêu cầu người ta bố thí, cũng không nợ đối phương cái gì, dù đối phương có lạnh lùng đáng sợ hơn đi nữa thì cô cũng chẳng thèm sợ đâu.
Đời này cô chị sợ chị gái, còn những người khác, hừ hừ!
Ngồi xuống xong, Nguyễn Manh Manh ngồi vắt chéo chân, một tay chống cằm, nâng khuôn mặt tươi cười nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
“Anh Lệ, cảm ơn anh đã cứu tôi.
Ừm… soái ca đeo kính ngoài kia nói anh tìm tôi có chuyện? Nói đi, có chuyện gì?”
Cô vừa nói, đôi mắt to tròn long lanh khẽ chớp chớp.
Không còn cách nào nữa rồi, cái người họ Lệ trong truyền thuyết này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-vo-yeu-ngot-ngao-cua-anh/1854837/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.