Bởi vì Cảnh Dịch Tranh yêu cầu, Nguyễn Manh Manh ở lại Cảnh gia ăn xong cơm tối, mới chuẩn bị rời khỏi.
Tóc đỏ và tóc vàng đã sớm được thả ra, ôm Cảnh béo, hận không thể khóc đến đầy mặt đều là nước mắt nước mũi.
Cảnh Dịch Tranh vốn đối với những người bạn này của em trai, có chút ý kiến.
Nhưng bởi vì biểu hiện nghĩa khí của bọn họ, ngược lại ít thành kiến với bọn họ hơn.
Hơn nữa, sau khi biết đỏ vàng xanh được Nguyễn Manh Manh giáo dục, có thể từ thành tích hạng bét, thi đến khoảng hạng 500, càng là nhìn Nguyễn Manh Manh với cặp mắt khác xưa.
"Manh Manh, em có phiền nếu anh gọi em như vậy?" Mắt Cảnh Dịch Tranh lạnh lẽo thấu triệt như lưu y, rơi vào trên mặt Nguyễn Manh Manh.
Tiếng nói khàn khàn lười biếng, gọi hai chữ "Manh Manh", lại có loại từ tính câu người.
Người yêu cái đẹp như Nguyễn Manh Manh, nào từ chối được yêu cầu của loại đàn ông đẹp yêu nghiệt mê người này.
Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, gật gật đầu.
Một bên Cảnh béo và tóc đỏ tóc vàng suýt chút nữa xem ngốc.
VL.
.
.
Này vẫn là cô chủ đáng yêu mà mỗi lần đáp sai đề, liền xuống tay ác độc đánh bọn họ sao!
Cảnh béo càng là trong lòng thấp thỏm, anh cảm thấy, anh không thể nhìn anh cả của mình bị nói dối.
Tên béo rất muốn lớn tiếng nói cho Cảnh Dịch Tranh: "Không, anh cả, anh hiểu lầm.
.
.
Cô chủ đáng yêu không phải loại cô gái như anh tưởng!"
Đừng xem bây giờ cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-em-vo-yeu-ngot-ngao-cua-anh/1855208/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.