Edit: Chow
Beta: A Tịch, pilanium
Vẻ mặt Trần Phong vô cùng kỳ lạ đi theo Ngân Tô lên lầu, nhìn nữ sinh trước mặt cầm chân chủ nhiệm giáo dục lôi đi.
Hơn năm mươi cân mà cô kéo như kéo một chiếc túi vải vậy, nhẹ nhàng đưa chủ nhiệm giáo dục bầm dập mặt mũi lên tầng cao nhất.
Trong căn phòng trống rỗng, ngay cả một cái bàn cô cũng không thấy chứ đừng nói tới két sắt.
Bị lừa rồi?
Ngân Tô túm chủ nhiệm giáo dục lên, hung thần ác sát hỏi: “Bài thi cuối kỳ ở đâu?”
Chủ nhiệm giáo dục: “…”
Rốt cuộc cô là cái thứ khốn nạn gì vậy!
“Cô chủ nhiệm giáo dục, em đang hỏi cô đấy.” Nữ sinh cúi thấp người xuống trước mặt chủ nhiệm giáo dục, u ám lên tiếng: “Sao cô lại không trả lời câu hỏi của học sinh thế?”
Chủ nhiệm giáo dục trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại khiến bà ta vô cùng khó chịu kia, nghiến răng nghiến lợi: “Không có chìa khóa, ngay cả tôi cũng không mở được.”
“Em có nè.” Ngân Tô lấy bảy chiếc chìa khóa ra cho chủ nhiệm giáo dục xem.
“…” Chủ nhiệm giáo dục nghẹn họng: “Có chìa khóa cũng vô dụng, phải có bảy người vặn khóa cùng lúc thì mới mở được két sắt.”
Ngân Tô nhíu mày: “Sao phiền phức vậy.”
Chủ nhiệm giáo dục: “Đây là để phòng ngừa bài thi cuối kỳ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.”
Chủ nhiệm giáo dục hừ lạnh một tiếng: “Các em chỉ có vài người, cho dù tính thêm cả tôi cũng không mở được két sắt đâu.”
“Không thành vấn đề.”
Ngân Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/1315535/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.