Edit: Dương
Beta: Pương
Người chơi không biết ngồi như thế nào, cũng không dám tùy tiện ngồi bừa.
“Mọi người muốn ngồi đâu cũng được.” Giọng nói của NPC vang lên đúng lúc.
Để đảm bảo an toàn, người chơi cẩn thận chọn chỗ ngồi ở hai bên bàn, không ai ngồi ở cuối bàn, chỗ ngồi duy nhất kia.
Thế nên Ngân Tô yên tâm thoải mái ngồi lên ghế chủ vị.
Những người chơi khác còn lo cô sẽ lấy chỗ của họ, ai mà ngờ cô ngồi đó còn có vẻ khá vui.
Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, một trong số các NPC đi đến chính giữa, đối mặt với Ngân Tô, mỉm cười nói: “Xin mời các vị khách quý ở đây hãy đặt thiệp mời lên bàn.”
***
***
“Chuyện gì vậy?”
“Thiệp mời của tôi mất rồi…” Một người đàn ông đeo kính lo lắng lục túi, trên trán toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.
Thiệp mời…
Tại sao thiệp mời của anh ấy lại biến mất rồi?
Hành động của người đàn ông kia đã thu hút sự chú ý của những người chơi bên cạnh anh ta.
Người đàn ông lục lọi hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy tấm thiệp đáng lẽ phải ở trên người mình.
“Tôi nhớ rõ ràng là tôi cất trên người mà… Sao lại biến mất rồi?”
Anh ta nhớ rất rõ, lúc ra ngoài anh ta còn kiểm tra thiệp mời…
Tại sao lại mất rồi?
Dường như đám NPC không chú ý tới động tĩnh bên này, họ đang đi kiểm tra từng người một.
Cho đến khi dừng lại bên cạnh người đàn ông, NPC vẫn nở nụ cười ngọt ngào: “Quý khách, ngài không có thiệp mời sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/1315753/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.